Chương 3:
 
Tôi đeo tai  Bluetooth, bấm nhận cuộc gọi.
 
Lần , giọng từ đầu dây bên   còn là vẻ dịu dàng che giấu, mà là cơn gào thét tức giận đến biến dạng:
 
“Tô Hoa! Cô  làm gì với cái kẹp tóc?! Cô vứt nó  đúng ?!”
 
Giọng   gằn từng chữ, méo mó vì phẫn nộ.
 
“Tôi hỏi cô đấy! Cô câm  ?!”
 
Tôi nắm chặt vô lăng, mắt  thẳng  dòng xe phía , giọng điệu bình tĩnh đến rợn :
 
“Tưởng Xuyên,  nóng nảy cái gì ? Chỉ là một cái kẹp tóc nhựa thôi mà, cũng đáng để  nổi điên ?”
 
“À đúng ,món đồ trong kẹp… là  đặt ,  là con bé tình nhân của  nhét  thế?”
 
…
 
Đầu dây bên , đột ngột im lặng.
 
Tôi   rõ tiếng thở dồn dập và hoảng loạn của Tưởng Xuyên.
 
Chắc chắn    ngờ,   chỉ phát hiện  bí mật, mà còn dám trực tiếp chất vấn.
 
“Cô… cô  bậy cái gì thế?!” Cuối cùng   cũng tìm   giọng , nhưng rõ ràng  mất hết khí thế.
 
Tôi khẽ , trong tiếng  chứa đầy sự chế giễu  che giấu:
 
“Tưởng Xuyên,  đừng giả vờ nữa.”
 
“Cái máy mô phỏng giọng trẻ con đó, thật sáng tạo nha. Giả thành tiếng Niệm Niệm,   những lời    ,  một bước một dẫn dắt    cái bẫy các  bày sẵn. Thế nào,    đắc ý ?”
 
Mỗi lời  thốt  đều như chiếc búa nện thẳng, đánh sập lớp ngụy trang cuối cùng của  .
 
“Đồ điên! Cô điên ! Máy mô phỏng gì chứ,     hiểu cô  gì cả!” Anh  vẫn cố giãy giụa,  đổ hết tất cả lên cái gọi là tâm thần bất .
 
Đây chính là kế hoạch B của   cùng cô tình nhân .
 
Nếu  may mắn thoát chết, hoặc nửa chừng sinh nghi, bọn họ sẽ phản đòn,  rằng vì áp lực chăm sóc con gái tự kỷ quá lớn nên  sinh  ảo thính, tinh thần  vấn đề,  tìm cách đưa   trại tâm thần.
 
Tính toán thật là chu đáo.
 
“Tưởng Xuyên.” Tôi cắt ngang tiếng gào thét của ,  dùng giọng lạnh băng .
 
“Anh đoán xem, bây giờ  đang lái xe  ?”
 
Anh  im lặng.
 
Tôi tự  tiếp:
 
“Tôi đang  đường tới Cục cảnh sát thành phố. Tôi  hẹn  báo án . Tội danh là… cố ý g.i.ế.c   thành.”
 
“Đồ điên! Cô là đồ thần kinh!” Anh  gào lên, trong tiếng hét lộ rõ sự hoảng sợ.
 
Tôi  thấy tấm biển Cục cảnh sát cách đó  xa, từng chữ từng chữ dằn mạnh:
 
“ANH VÀ CÔ TÌNH NHÂN CỦA ANH ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT.”
 
“Tô Hoa! Cô điên , cô đừng ép !” Trong giọng , đậm đặc mùi đe dọa.
 
“Ép ?” Tôi  lạnh, hốc mắt cay xè.
 
“Tưởng Xuyên, là chính  ép . Ngay từ lúc  tự tay cài cái kẹp đó lên tóc Niệm Niệm, thì  cũng  đẩy  con  xuống địa ngục . Anh yên tâm, dù   bò  từ địa ngục  nữa, cũng  tận mắt thấy  và ả đàn bà …  m.á.u nợ m.á.u trả!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tieng-long-cua-con-gai/chuong-3.html.]
Nói dứt lời,  dập máy, bật chế độ máy bay.
 
Tôi    thêm bất kỳ câu vô nghĩa nào từ   nữa.
 
Đỗ xe tại bãi xe cho khách của Cục cảnh sát,  tháo dây an ,    Niệm Niệm.
 
Con bé  yên trong ghế an , ôm chặt con thỏ nhồi bông   mua, đôi mắt tròn xoe chăm chú  .
 
Tôi mỉm  với con, nụ  mang theo sức mạnh và quyết tâm  từng :
 
“Niệm Niệm, đừng sợ. Có  đây.”
 
Tôi bế Niệm Niệm, mang theo túi đựng vật chứng, bước  sảnh báo án.
 
Người tiếp nhận là một nữ cảnh sát trông  gọn gàng, sắc bén.
 
Tôi thuật   bộ sự việc, ngắn gọn, mạch lạc.
 
Từ lúc Tưởng Xuyên bất thường tặng Niệm Niệm chiếc kẹp tóc rẻ tiền, đến khi “tiếng lòng” của con bỗng xuất hiện,  cách nó liên tục dụ dỗ    ngoại thành, cho tới khi  phát hiện con chip trong kẹp.
 
Dĩ nhiên, phần trọng sinh  lược bỏ. Tôi chỉ  rằng  là  khá nhạy cảm và cẩn thận nên  sớm sinh nghi.
 
Nữ cảnh sát  xong, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng. Cô  nhận lấy túi chứng vật, chăm chú xem xét con chip bên trong.
 
“Chị Tô, ý chị là,   lợi dụng thiết  , giả giọng con gái chị, cố tình dụ chị đến một địa điểm nguy hiểm nào đó?”
 
“ .” Tôi gật đầu.
 
Sắc mặt cô   chuyên chú,  thận trọng  tiếp:
 
“Chị Tô, cáo buộc   nghiêm trọng.  mà nếu chỉ dựa  một con chip nguồn gốc  rõ  thì e là khó mà…”
 
Tôi cắt ngang:
 
“Cô cảnh sát,  nghi ngờ động cơ của bọn họ… là gian lận bảo hiểm.”
 
Tôi  thẳng  mắt cô .
 
“Tôi nghi ngờ chồng , ông Tưởng Xuyên,  lén mua cho  một gói bảo hiểm nhân thọ khổng lồ. Người thụ hưởng… chính là  .”
 
…
 
Từ trụ sở cảnh sát  ,   về nhà.
 
Nơi đó, giờ đây đối với  còn nguy hiểm hơn bất cứ .
 
Tôi bế Niệm Niệm, thuê phòng tại một khách sạn năm  ở trung tâm thành phố, nơi   an ninh  nghiêm ngặt, camera khắp nơi.
 
Sắp xếp  thỏa cho con, việc đầu tiên  làm là gọi điện cho bố , báo rằng  vẫn , chỉ  chút việc cần giải quyết nên tạm thời  thể về.
 
Tôi  dám  thật, sợ họ lo lắng.   cũng nhắc nhở: Tưởng Xuyên   quan hệ mờ ám với  phụ nữ khác, tuyệt đối đừng  điện thoại của  , cũng đừng đến căn nhà .
 
Ngôi nhà gọi là tổ ấm , bây giờ chỉ là hang ổ của lũ sói đói.
 
Điện thoại  cúp,   một  lạ  gọi tới.
 
Tôi do dự giây lát,  nhấn .
 
Một giọng nữ xa lạ truyền đến, còn  trẻ, trong tiếng  ẩn chứa một tia căng thẳng khó che:
 
“Có  Tô Hoa ?”
 
Tôi im lặng.
 
Cô  dường như chẳng bận tâm, tự  tiếp:
 
“Tôi là Lâm Du. Tôi nghĩ, chúng  cần  chuyện.”