Chương 2:
 
“Công chúa nhỏ bất ngờ chỉ điểm bánh kem dâu ở ngoại thành,  làm  thì nhất định  chiều ! Xuất phát ngay lập tức cho chuyến  săn vị ngon, livestream  mở  chị em nào  tám cùng  ?”
 
Bài đăng  lên, hàng loạt fan cũ  bình luận:
 
“Oa! Mẹ Niệm Niệm cuối cùng cũng trở  !”
 
“Mau mau! Lâu lắm   xem chị nấu ăn, nay xem  khám phá quán cũng !”
 
Nhìn dòng bình luận, khóe môi  khẽ cong lên.
 
Tưởng Xuyên, chẳng     c.h.ế.t ở vùng ngoại thành hoang vắng  ?
 
Vậy thì hãy để hàng chục vạn cư dân mạng cùng chứng kiến chuyến hành trình tử thần  của .
 
Làm xong tất cả,  mới cầm chìa khóa xe, bế Niệm Niệm  cửa.
 
    thẳng tới tiệm bánh ở ngoại thành, mà dừng xe tại trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố.
 
【Mẹ ơi, chẳng    mua bánh ? Ở đây   tiệm Ngọt Ngào…】
 
Tiếng lòng của Niệm Niệm vang lên, xen lẫn bối rối và sốt ruột.
 
Tôi  đáp. Chỉ ôm con bé  thẳng  trung tâm, tới một nhà hàng gia đình đông khách nhất.
 
“Niệm Niệm,  ăn cơm  nhé. Ăn no mới  sức  mua bánh, đúng  nào?” Tôi nhẹ giọng dỗ dành.
 
Niệm Niệm chớp mắt, vẫn lặng im.  tiếng lòng  càng nôn nóng:
 
【… bố  bánh ở tiệm đó ngon lắm… Mẹ ơi mau  , kẻo trễ thì hết mất!】
 
Hừ,  là  kìm  nữa  ?
 
Tôi gọi một phần cơm dành cho trẻ em, chọn món mà Niệm Niệm thích nhất  kiên nhẫn đút từng muỗng cho con bé.
 
 lúc , điện thoại  reo. Là Tưởng Xuyên.
 
Tôi bật loa ngoài, đặt máy lên bàn. 
 
“Vợ , hai  con  ? Tới  ?” Giọng    qua  vẻ tự nhiên, như một sự quan tâm thường tình.
 
“Chưa nữa, em với Niệm Niệm đang ăn ở trung tâm thương mại.” Tôi bình thản đáp.
 
Bên  im lặng.
 
Sự im lặng   dài hơn . Thậm chí  còn  rõ tiếng thở và sự kiềm nén cơn tức giận.
 
“Ở trung tâm? Trung tâm nào?” Trong giọng  ,  lộ chút gấp gáp khó che giấu.
 
“Chính là Vạn Tượng Thành ở trung tâm thành phố đấy.”
 
“Em chạy  đó làm gì? Tiệm bánh mà Niệm Niệm  ăn ở ngoại thành, khó tìm lắm. Nếu  tranh thủ thì sẽ trễ đấy đường tối  nguy hiểm nữa!” Lời    mang theo sự khó chịu.
 
Tôi thong thả múc một thìa pudding, đưa tới miệng con gái,  chậm rãi đáp:
 
“À, em chợt nhớ   để quên bộ livestream ở nhà bạn. Để tí iện đường ghé qua lấy. Anh cũng , cái kênh của em bỏ  lâu , nay  dịp đưa con  mua bánh, sẵn livestream một chuyến cho vui,   còn tăng fan nữa.”
 
Lời  hợp tình hợp lý.
 
Tưởng Xuyên như  nghẹn   tiếp  gì. Chắc    bao giờ nghĩ, một  phụ nữ luôn lấy gia đình làm trọng, gần như tách biệt với xã hội  đột nhiên nổi hứng   livestream.
 
“Livestream? Cái đó  mệt  chẳng kiếm  tiền.”
 
“Thì coi như chơi thôi.” Tôi  nhạt. “Thôi nhé, Niệm Niệm đang hối em ăn cơm đây. Ăn xong sẽ .”
 
Cúp máy,   chằm chằm màn hình, ánh mắt lạnh lẽo.
 
…
 
Ăn xong,  cũng  vội vàng lái xe  ngoại thành.
 
Tôi ôm Niệm Niệm,  chậm rãi dạo quanh trung tâm thương mại.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tieng-long-cua-con-gai/chuong-2.html.]
Mua cho con vài bộ quần áo mới, vài món đồ chơi, giống hệt như một   tận tụy nhất.
 
“Tiếng lòng” của Niệm Niệm   đổi từ thúc giục biến thành gào thét:
 
【Mẹ! Sao còn ở đây mua sắm! Bánh sắp hết ! Mau  !】
 
【Bố sẽ giận đấy! Bố sẽ  thích những     lời !】
 
Thì , trong mắt bọn họ,  chỉ là một công cụ  tuyệt đối  lời.
 
Tôi giả vờ như chẳng  thấy, thậm chí còn ung dung bước  một cửa hàng trang sức.
 
Điện thoại  rung liên hồi. Là Tưởng Xuyên gọi tới.
 
Tôi mặc kệ,  bắt máy.
 
Ngay  đó, các tin nhắn WeChat liên tục hiện lên:
 
Tưởng Xuyên: “Em đang ở ? Sao   máy?”
 
Tưởng Xuyên: “Em rốt cuộc đang dây dưa cái gì? Mua một cái bánh mà  mua cả ngày?”
 
Tưởng Xuyên: “Tô Hoa! Em đang đưa con  ?!”
 
Nhìn thấy dòng chữ gọi cả họ tên đầy đủ của ,  bật .
 
Cuối cùng cũng  giả vờ nữa .
 
Gọi cả họ lẫn tên đó chính là dấu hiệu   sắp nổi giận.
 
Tôi từ tốn gõ :
 
“Điện thoại em để chế độ im lặng nên   thấy. Em đang chọn quà cho Niệm Niệm, sắp  .”
 
Bế con  bãi xe,    trong ô tô.
 
Tôi lái xe  một góc khuất trong hầm gửi xe, lấy từ túi  một thiết  chặn sóng  chuẩn  sẵn  bật lên.
 
Cùng lúc,  cũng mở chiếc máy ghi âm mini giấu trong túi xách.
 
Làm xong tất cả,  mới    Niệm Niệm.
 
Khẽ vuốt tóc con,  giơ tay tháo xuống chiếc kẹp hình dâu tây xuống.
 
Khoảnh khắc , tiếng trẻ con thúc giục bỗng dưng câm bặt.
 
Cả thế giới chìm  tĩnh lặng.
 
Chỉ còn tiếng thở đều đều của Niệm Niệm.
 
Kiểm chứng  xong. Chính là thứ .
 
Tôi  chằm chằm  chiếc kẹp trong tay, dùng móng tay khiều mạnh lớp nhựa phía .
 
Bên trong kẹp tóc, lộ  một con chip đen nhỏ hơn hạt gạo, bên cạnh còn gắn thêm một bộ phát sóng siêu nhỏ.
 
Vậy , thứ tiếng lòng đánh lừa  ở kiếp … chỉ là trò bẩn thỉu rẻ tiền .
 
Một máy mô phỏng giọng trẻ con.
 
Qua thiết  , kẻ    thể bất cứ lúc nào cũng phát  giọng  giả làm tiếng lòng Niệm Niệm, điều khiển hành động của .
 
Tôi rút điện thoại, chụp cận cảnh con chip nhỏ bé   gửi cho Tưởng Xuyên.
 
Kèm một dòng chữ: “Cái  là gì?”
 
Làm xong,  bỏ cả kẹp tóc lẫn con chip  túi đựng chứng vật.
 
Sau đó,  khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ.
 
 điểm đến của    ngoại thành… mà là Cục Cảnh sát thành phố.
 
Vừa nhập  làn đường lớn, điện thoại  reo điên cuồng.
 
Là Tưởng Xuyên.