Cảnh tượng  làm mắt  đau nhói. Tôi  lao  ngay lập tức, mà lắng  họ  gì.
"Viện Viện, hãy kiên nhẫn chờ đợi, chỉ còn tối nay nữa thôi, tất cả 'tiền'   nhận, năng lượng  đủ ."
Một giọng nữ dịu dàng, nghẹn ngào đáp : "Anh Mặc, em thực sự  thể chịu đựng  những ngày  thấy ánh sáng mặt trời  nữa , rõ ràng là còn sống nhưng  như một con ma..."
"Anh ,   em  chịu nhiều oan ức." Giọng Trần Mặc đầy đau lòng: "Hãy kiên nhẫn thêm một đêm nữa. Đến nửa đêm, khi nghi lễ  tất, em sẽ   'sống ', thực sự bước  ánh sáng mặt trời.”
"Mặc dù phương pháp   độc ác, sẽ làm giảm năm mươi năm tuổi thọ của Thanh Thanh, nhưng vì em thì điều đó là xứng đáng. Sau   sẽ bù đắp gấp đôi cho cô , cô  sẽ   ."
Nghe xong, mắt  tối sầm , suýt ngã xuống đất, vì  vội vàng đưa tay  nắm lấy bức tường lạnh lẽo, mới cố gắng giữ thăng bằng.
Giảm tuổi thọ của ? Năm mươi năm?
Mỗi từ ngữ  thật xa lạ, như một con d.a.o đ.â.m sâu  tim .
Vậy nên, mỗi năm  lễ Trung Nguyên,   đều bảo  đốt tiền giấy   để cúng tế  chết, mà là đổi cuộc đời của  để lấy  mạng sống cho bạn gái cũ của   ?
Tôi cắn chặt môi, dùng hết sức lực,  xuống cầu thang từng bước một   khỏi cửa chung cư.
Gió đêm càng lạnh hơn.
Ngọn lửa  tắt, chỉ còn  một đống tro đen  gió thổi bay tứ tung.
Những kỷ niệm trong bảy năm qua, lúc  giống như những mảnh kính vỡ, mỗi mảnh đều cắt  da thịt .
Chúng  quen  qua mai mối. Lần đầu tiên gặp mặt,    vẻ  căng thẳng, nhưng  chu đáo.
Anh   rằng    trải qua một  thời gian  khó khăn. Bạn gái cũ của  ,Tô Viện,  qua đời trong một vụ tai nạn xe  khiến   suýt nữa thì  thể vượt qua .
Anh   rằng khi ở bên ,   cảm thấy thoải mái và  thấy ánh sáng của cuộc sống.
Anh  chủ động rủ   ăn, đưa   làm, chào  mỗi sáng và chúc  ngủ ngon mỗi tối. Anh       đủ can đảm để yêu một  mới. Tôi  cảm thông với quá khứ của   và chấp nhận tình cảm của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tien-vang-duoc-dot-vao-dem-trung-nguyen-la-tuoi-tho-cua-toi/chuong-2.html.]
Sau nửa năm hẹn hò, chúng  kết hôn. Tôi nhớ năm đầu tiên  khi kết hôn,  đầu tiên   đề nghị đốt tiền giấy cho Tô Viện  lễ Trung Nguyên.
Anh  ôm , giọng trầm buồn: "Thanh Thanh,   yêu cầu   phần quá đáng.  Viện Viện   quá đột ngột, quá cô đơn. Ngoài  ,  ai còn nhớ đến cô  nữa. Em hãy coi như là  , thể hiện một chút lòng thành nhé."
“Được ?”
Lúc đó,  cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thậm chí vì sự tử tế của  ,  còn nghĩ   là một  đàn ông trọng tình nghĩa.
Thật nực .
Năm thứ hai,    công tác. Trong cuộc điện thoại, giọng   mệt mỏi,  rằng dự án khẩn cấp,  thể về kịp,  cầu xin   đốt giấy   . Tôi vẫn thương   làm việc vất vả, dặn dò   chú ý sức khỏe.
Năm thứ ba, năm thứ tư... năm nào cũng .
Đôi khi khi đốt giấy,  cảm thấy  mệt mỏi, chóng mặt, về nhà  ngủ  lâu mới hồi phục .
Tôi nghĩ   thể chất yếu, nên   khám bệnh. Bác sĩ chỉ  là thiếu máu, cần chú ý nghỉ ngơi. Bây giờ nghĩ , đó   là mệt mỏi, đó là cuộc đời  đang cháy cùng với tiền giấy.
Mỗi    bù đắp cho  bằng cách nào? Một sợi dây chuyền rẻ tiền? Hay một bữa tối qua loa?
Hay là sự quan tâm giả tạo trong vài ngày  đó? Tôi  đánh đổi năm mươi năm cuộc đời  để đổi lấy sự hối hận giả tạo của  ?
Tôi lảo đảo trở về nhà, nơi từng là bến đỗ ấm áp trong tưởng tượng của , nhưng giờ đây, từng centimet  khí đều khiến  ngạt thở.
Tôi chạy  phòng tắm, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt thật mạnh, cố gắng làm  bình tĩnh .
Sự khao khát sống mãnh liệt  lấn át cơn giận dữ và sự sụp đổ ban đầu,  ngẩng đầu lên,  chằm chằm   trong gương.
Không  hoảng loạn, Trần Mặc và Tô Viện vẫn ở tòa nhà bên cạnh, lễ của họ sẽ diễn   nửa đêm,  vẫn còn thời gian.
 lúc đó,  chợt nhớ  khi  dạo phố cổ,  tình cờ  thấy một cửa hàng nhỏ  đáng chú ý. Trên biển hiệu  ghi "Tư vấn phong tục dân gian", mặt tiền cũ kỹ, bên trong  một ông lão mặc áo dài cũ đang ngủ gật.
Lúc đó  nghĩ đó là một trò lừa đảo.  bây giờ, đó là cứu cánh duy nhất của .
Tôi cầm chìa khóa xe  lao  khỏi cửa.