Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 443: Lò Mổ Trên Đảo Đen
Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:47:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Bất Hiển khó xử Tuyên Lão Thành Chủ, khiến Tuyên Lão Thành Chủ vội vã lắc tay từ chối.
“Tôi tiền bạc, đừng nữa.”
“Trong phủ chi tiêu lớn, vài ngày kẻ trộm , tổn thất khá nặng.”
Tuyên Lão Thành Chủ đau lòng, tổn thất chỉ đơn giản là “khá nặng”.
Thực sự là như .
Gần như ngay cả quần áo cũng lấy sạch.
Phùng Bất Hiển hạ mắt xuống, :
“Ông đùa , ai dám phủ ông mà trộm chứ?”
“Tôi mượn tiền của ông, về Đảo Đen…”
“Ông làm gì?”
Tuyên Lão Thành Chủ cảnh giác Phùng Bất Hiển.
Phùng Bất Hiển cay đắng:
“Giờ còn thể làm gì nữa? Bên ngoài chiến loạn, lý thì phủ Tấn Dương của chúng . gia đình , khác , ông chẳng cũng rõ ?”
Phùng Bất Hiển luôn để mắt đến Tuyên Lão Thành Chủ.
“Ông thật sự để phu nhân Phó thử chứ?”
“Bà giờ là Tần Vương Phi. Phó Huyền Hành chỉ lên ngôi hoàng đế thôi, là khi đánh bại kinh thành Đại Chu mới sẽ lên ngôi.”
“Có một phần mười cơ hội thành công.”
Phùng Bất Hiển vẻ nhất định mở Đảo Đen.
Như thể dù Tuyên Lão Thành Chủ đồng ý, ông cũng sẽ kiên quyết làm tới.
Tuyên Lão Thành Chủ điều kiện khắc nghiệt như mà đồng ý, lẽ tình hình nhà Phùng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng?
“Không thể chờ thêm ?”
“Nếu chờ thêm ba năm năm năm nữa, nhà Phùng e rằng sẽ...”
Phùng Bất Hiển nhắm mắt , kiềm chế hận thù trong lòng.
Nắm tay siết chặt, gân xanh hiện rõ.
Trong mắt Tuyên Lão Thành Chủ, đó là dấu hiệu gia tộc Phùng sắp diệt vong. Lão già đau lòng, để ngoài xem thường.
Trong lòng ông chút vui mừng.
“Được, đồng ý. Ngày mai để Điền Văn Thông dẫn đến đó.”
“Nếu ông cần tiền, cũng thể đổi cho ông ít.”
Tuyên Lão Thành Chủ làm bộ thiện tâm.
“Cảm ơn, tạm thời dùng tiền của cửa hàng .”
Nói xong, Phùng Bất Hiển dậy.
“Tôi đây.”
Ông ngoài thì gặp Cầm Thao, mắt liếc qua Cầm Thao.
Cảm thấy chút khác biệt.
Phùng Bất Hiển nghĩ nhiều, vội vàng về nhà.
Ông , Tuyên Lão Thành Chủ gọi thủ hạ .
“Phùng Bất Hiển đến phủ Phó ?”
“Chủ nhân, chỉ Phùng Bất Hiển đến, cả Diêu Túc, Nhậm gia, Lộc gia đều cử đến.”
Tuyên Lão Thành Chủ híp mắt .
“Muốn tạo thiện cảm? Nói với Lệ Vương Gia, sẵn lòng lực ủng hộ ông lên làm Thái tử.”
Tuyên Lão Thành Chủ cảm thấy thể cứ như nữa, nếu Phó Huyền Hành thắng, thì phận Vạn Kiếm Sơn Trang sẽ giống như phủ Tấn Dương.
Sáng hôm , từ sớm.
Lăng Mặc Hiên và Dung Ẩn trong phòng phụ.
Trên bàn một đống điểm tâm.
Hai cũng động đũa.
Phó Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành bước , thấy hai như tượng đá.
“Các xảy chuyện gì ?” Phó Vân Nguyệt tò mò hỏi.
Dung Ẩn phản xạ dậy quỳ xuống.
“Chủ nhân.”
Phó Vân Nguyệt: ...?
Phó Huyền Hành: ...?
Lăng Mặc Hiên: ...? Tốc độ và tư thế quỳ thế , đúng là ai bằng.
Anh túm lấy Dung Ẩn.
“Gần đây thích quỳ nhỉ.”
Dung Ẩn: ... Huhu, cũng , nhưng đầu gối tự nhiên thế.
Lăng Mặc Hiên Phó Huyền Hành và Phó Vân Nguyệt, báo cáo tình hình.
“Chủ nhân, thủy quân xây dựng xong, huấn luyện bước đầu . Chúng phát hiện cá bắt lên Đảo Đen, là lột da móc mắt để bán...”
“Trên Đảo Đen bán cá?”
“Hừ, vài cá giỏi chiến đấu, đặc biệt là cá chủng tộc đen. Nếu là cá chủng tộc trắng thì giỏi âm nhạc, trang điểm .”
“Người cá chủng tộc trắng tình cảm phong phú, Đảo Đen bắt họ, khiến họ hàng ngày lóc để lấy nước mắt cá...”
“Có cả cá nguyên con bán , cũng bán từng bộ phận...”
Dung Ẩn với đôi mắt xanh lá pha xanh dương, sóng biển cuộn trào bên trong.
Anh kiềm mà phát tiếng rên rỉ.
Phó Vân Nguyệt cau mày.
“Chúng lát nữa Đảo Đen, nếu thì cùng Nhậm Tĩnh lên, nhưng Dung Ẩn hành động đơn độc.”
Dung Ẩn thu cảm xúc.
“Chủ nhân, hiểu .”
Phó Vân Nguyệt sửa cách gọi Dung Ẩn.
Cô xuống.
Phó Huyền Hành bên cạnh, múc cho cô một bát cháo, gắp cho cô đĩa sủi cảo tôm pha lê.
“Thử ăn sủi cảo tôm pha lê .”
Phó Vân Nguyệt ăn một miếng.
“Ngon.”
Dung Ẩn Lăng Mặc Hiên, ánh mắt xanh sắc lẹm như tinh linh.
Lăng Mặc Hiên gắp sủi cảo cho .
Gắp thức ăn, múc cháo.
Động tác trơn tru, chuyên nghiệp, như làm nhiều .
Phó Vân Nguyệt với ánh mắt tò mò họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-443-lo-mo-tren-dao-den.html.]
Trong lòng nghĩ: Hai ...?
Ai là 0?
Ai là 1?
Cô tò mò.
Phát hiện ánh mắt bình thường của Phó Vân Nguyệt, Lăng Mặc Hiên chỉ nhàn nhạt liếc .
“Chủ nhân, dù chúng cũng là trong nhà. Đừng tò mò quá thế.”
Phó Vân Nguyệt thu hồi ánh mắt.
Trong lòng tiếc nuối.
Ăn xong, Lăng Mặc Hiên và Dung Ẩn rời .
Phó Huyền Hành và Phó Vân Nguyệt chuẩn con đường khác.
Hai đến núi phủ Phùng.
Đi con đường phía tới Đảo Đen, khỏi cửa hang.
Phó Vân Nguyệt lấy đồ lặn từ gian.
Hai lặn xuống nước.
Gần đến Đảo Đen.
Phó Vân Nguyệt choáng váng cảnh tượng mắt.
Trong vùng biển gần Đảo Đen, nhiều cá xích bằng xích sắt lớn.
Những cá thấy trang kỳ lạ của Phó Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành cũng giật .
Hai bên .
Người cá phát tiếng rên rỉ cầu cứu.
“Cứu chúng với.”
Người cá lộ đuôi cá.
Phó Vân Nguyệt trong lòng đau như kéo giật.
“Huyền Hành, cứu họ .”
“Được.”
Phó Huyền Hành cầm d.a.o găm làm từ huyền thiết, một nhát c.h.é.m xuống.
Xích sắt khóa cá rơi xuống nước.
Phó Vân Nguyệt cũng giúp đỡ.
Cô thấy cá bên cạnh hồi phục sức lực, đưa cho d.a.o găm.
“Cậu đó cứu giúp đồng loại .”
Không lâu .
Tất cả cá đều giải cứu.
Người cá xếp thành hai hàng, đối diện Phó Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành cảm ơn.
“Các là tộc nhân của Dung Ẩn ?”
Một cá lớn tuổi gật đầu. “Ân nhân, chúng là tộc nhân của... tộc nhân của thiếu gia Dung Ẩn.”
“Hắn lập một thủy quân ở vùng biển gần đây.”
“Các hãy đến tìm họ .”
Người cá lớn tuổi nức nở.
“Nhiều tộc nhân của chúng c.h.ế.t mất .”
“Cá hậu của chúng đỉnh Băng Hải bắt giữ, chúng đang lên đường cứu cá hậu. Trên biển Đông của Đảo Đen bắt.”
Những kẻ trộm gian xảo.
Chúng giăng lưới bắt họ, mà cái lưới đó khác với lưới đánh cá bình thường.
Dù họ dùng d.a.o kiếm cũng thể cắt đứt .
Phó Vân Nguyệt vẫy tay cho họ rút .
Cô tâm trạng cá kể chuyện về cá hậu, hai còn nhiều việc khác làm. Tốt hơn là để họ đến gặp Dung Ẩn, hơn nữa trong tộc cá cũng xuất hiện kẻ phản bội.
Phó Vân Nguyệt dính dáng chuyện .
Hai lên đến Đảo Đen.
Nơi giống như tài sản của Tuyên Lão Thành Chủ.
Họ vốn định đến cửa hàng nhà Phùng, nhưng lặn lộn thì lạc hướng.
“Vân Nguyệt, theo .”
Phó Huyền Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Vân Nguyệt, tránh khỏi những tuần tra.
“Mùi m.á.u nồng nặc quá.”
Hai , theo mùi m.á.u về phía .
“Đây chẳng khác gì lò mổ.”
bên trong là g.i.ế.c mổ gà vịt heo cừu.
Mà là cá...
Từng máng m.á.u đỏ lòm.
Người cá cố định, đang lột da. Nghe quần áo làm từ da cá thấm nước, mặc rơi xuống nước cũng chìm.
Và còn khả năng chống đao kiếm.
Người làm việc dường như là nô lệ, khuôn mặt hề biểu cảm.
động thủ tàn nhẫn, hề do dự.
“Làm nhanh lên.”
Một coi việc trông giống quản sự quất một roi xuống.
“Quản sự nhà Hoàng đến nhận hàng đây.” Người quản sự mặc gấm vóc, bụng to hơn cả bà bầu. Nhẫn tay sáng lấp lánh, “Giao xong lô hàng , mỗi sẽ một cái bánh bao thịt.”
Người làm việc ngẩng đầu lên .
Rõ ràng là bánh bao thịt thu hút họ.
“Huyền Hành, xem mua hàng là ai.”
Phó Huyền Hành gật đầu, hai lặng lẽ theo quản sự phòng phía .
Khi tuần tra càng nhiều hơn.
Hai quyết định ăn viên thuốc ẩn .
Theo quản sự, tự tin bước .
Trong phòng một đàn ông râu rậm, mặc áo gấm lịch sự.
Gương mặt sáng ngời như ngọc, dù một nửa khuôn mặt râu che khuất vẫn thể nhận là mỹ nam.
“Quản sự nhà Hoàng, xem , còn một ít thời gian nữa là xong.”
“Hãy thúc giục mấy làm nhanh hơn.”
Quản sự nhà Hoàng cầm chén uống, chỉ ngước mắt lên.
Nhìn quản sự mập mạp, cũng dường như đang về phía đó.
“Không cả, đừng làm hỏng hàng.”