Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 434: Cái chết của Mục Á

Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:46:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bát Ốc Thúc trong lòng chợt nhói đau, một tay ôm chặt Mục Á, một tay giữ cương.

“Lái xe...”

Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời .

“Mục Á, đưa nàng tìm Khả lão.” Bát Ốc Thúc lái xe ngựa rẽ sang một hướng khác.

Để nhanh hơn, Bát Ốc Thúc thả xe, cưỡi ngựa chạy về Bách Gia Thôn.

Tay đầy máu, là m.á.u của m.á.u của Mục Á.

“Bát Thúc, đừng nhanh nữa...”

“Mục Á lạnh quá, lạnh quá...”

Bát Ốc Thúc ôm chặt Mục Á trong lòng, lo lắng gọi: “Mục Á, đừng ngủ quên nhé, ?”

“Bát Thúc...”

Mục Á khạc một búng máu, trong mắt hiện lên nụ nhẹ nhàng.

Tay nàng còn sức để nhấc lên nữa.

Bát Ốc Thúc ôm nàng kêu lên đau đớn.

“Mục Á...”

Khi đưa Mục Á trở về Bách Gia Thôn, thấy Bát Ốc Thúc đầy m.á.u ôm lấy Mục Á ngã quỵ.

Ám Tam và A Tứ vội vàng chạy đến.

“Mau đưa họ về .”

Bát Ốc Thúc ôm chặt Mục Á buông .

Ám Tam: ...?

“Gọi Khả lão đến đây.”

Khi Khả lão và Mạc Ấu Đình đến, Khả lão Mục Á thở dài một tiếng.

“Cô nương Mục Á .”

Mạc Ấu Đình quỳ xuống đất, “Em tin, vẫn còn thể cứu .”

Khả lão ở bên Thẩm Vân Nguyệt loại thuốc gì cứu Mục Á , nhưng bộ Dược Vương Cốc cũng thể hồi sinh chết.

“Cô nương Mục Á tắt thở một thời gian.”

Mạc Ấu Đình màng áo quần dính đầy m.á.u của , “Khả lão, làm bây giờ?”

Xuân Hà tin ...

Sợ đến thể tả. Đối với bốn họ, Mục Á là thầy, là bạn bè, tất cả những kỹ năng họ đều do Mục Á dạy dỗ.

“Xuân Hà, em gì?”

“Mục Á cô nương .” Xuân Hà dựa tường mới cố gắng thở một .

Rất khó khăn mới kéo Bát Ốc Thúc .

Khả lão mở áo Bát Ốc Thúc , vết thương vai đ.â.m kiếm nhiễm độc.

Vội vàng cho uống một viên Bách Độc Hoàn.

Sau đó băng bó vết thương cho , “Có vẻ như đối thủ thể xem thường. Võ công của Bát Thúc ở Thạch Hàn Châu ai địch nổi.”

Khả lão băng bó giải thích cho Ám Tam và những khác.

“Tôi nhớ lạ đến Thạch Hàn huyện.”

Những lạ đó chính là nhóm truy đuổi Ảnh Phong hôm đó.

“Chẳng lẽ họ là từ Đỉnh Băng Hải đến?”

Khả lão tay run run.

“Rất thể.”

Mãi đến chiều thì Bát Ốc Thúc mới tỉnh , mở mắt đỏ ngầu gọi: “Mục Á, Mục Á...”

Bát Ốc Thúc vội xuống giường.

Khỉ ( hầu) đẩy cửa, đỡ Bát Ốc Thúc dậy.

“Bát Thúc, cô nương Mục Á .”

“Đi ? Đi ?” Bát Ốc Thúc Khỉ đầy hy vọng.

Hắn mong Mục Á trở về kinh thành.

“Mũi tên đó xuyên thẳng tim nàng. Cô nương Mục Á chết.”

Bát Ốc Thúc họng đắng chát, khạc một ngụm m.á.u tươi.

“Khả lão ?”

Khỉ: ... “Khả lão cũng bất lực .”

“Khỉ, xem Mục Á.” Bát Ốc Thúc Khỉ dìu đến bên Mục Á.

Nhìn nàng giường nhắm mắt .

Trong tai vang lên tiếng Mục Á.

Tại cảm thấy giữa hai cách lớn như , nhưng tai thấy tiếng nàng.

“Bát Thúc, Mục Á thể cứu ngài, thật sự vui.”

“Ngày Bát Thúc lấy vợ, đừng với nữa nhé.”

Cuối cùng của cuộc đời Mục Á, tất cả đều về ...

Bát Ốc Thúc quỳ mặt Mục Á, cổ họng phát tiếng nấc nghẹn đau đớn.

Hắn cho bất cứ ai đến gần.

Ba ngày .

Mạc Ấu Đình đến. “Đã đến lúc để Mục Á an nghỉ , cứ giữ thế làm nàng yên.”

Bát Ốc Thúc chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Có thể giúp một chuyện ? Ta kết hôn với Mục Á, vợ duy nhất trong đời.”

Mọi mặt đều sửng sốt.

Chết lập gia đình, nhiều sẽ kết hôn âm phủ.

như ...

Hoàn độc nhất vô nhị.

Vân Cửu Thúc mím môi lặng lẽ Vân Bát Thúc với khuôn mặt đượm buồn, thở dài :

“Bát ca, và Vị Ương sẽ và Bát tỷ tổ chức đám cưới.”

“Tốt, cảm ơn hai .”

“Mọi nhất định đến dự tiệc cưới.”

Vân Cửu Thúc gật đầu.

“Ừ.”

Rất nhanh chóng.

Nhà tre của Vân Bát Thúc và nhà tre của Mục Á trang trí xong.

Sau khi làm xong thủ tục.

Vân Bát Thúc quan tài đặt trong nhà, cầm kéo cắt một lọn tóc của , đặt trong quan tài của Mục Á.

Rồi cắt lọn tóc của Mục Á, cùng với tóc cho một chiếc túi thêu hình lá trúc, đeo sát .

Vân Bát Thúc động đậy môi, : “Ta mang Mục Á về Vân gia trang.”

Hắn nhớ Mục Á từng thích Vân gia trang.

Muốn ở đó cùng nàng sống.

Trước khi Vân Bát Thúc dẫn Mục Á rời , Xuân Hà tìm đến .

“Bát thúc, Mục Á chị làm nhiều quần áo và giày dép, rằng đời chẳng còn bao lâu nữa.”

“Mong rằng cả đời ngài đều mặc quần áo do nàng làm. Mua ngoài cũng bằng đồ tự tay làm.”

“Ở ?”

Xuân Hà dẫn Vân Bát Thúc đến. Nhìn trong nhà Mục Á, trong vài cái rương đều là quần áo của .

Vân Bát Thúc nhịn , lớn.

“Xuân Hà cô nương, mang quần áo của Mục Á luôn. Còn trang sức, để hai món làm kỷ niệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-434-cai-chet-cua-muc-a.html.]

“Số còn , cô và Hạ Hà, Thu Hà, Đông Hà chia .”

Xuân Hà và mấy bịt miệng gật đầu.

Cây trâm mà Mục Á thích nhất, thực đều là Vân Bát Thúc tặng, là trâm gỗ và trâm bạc mộc mạc.

Khi Vân Bát Thúc rời ,

Thạch Hàn huyện vốn trời quang đãng bỗng nhiên tuyết rơi.

Là ngày mùng ba tháng ba âm lịch.

Một trận tuyết rơi rõ lý do.

Bông tuyết rơi quan tài, rơi lòng Vân Bát Thúc.

Người dân Bách Gia Thôn tự phát đến viếng.

Ai cũng cô nương Mục Á luôn dịu dàng , theo Vân Bát Thúc rời khỏi Bách Gia Thôn.

Phó Huyền Đình bên cạnh Đoạn Bồi Yến.

Nước mắt ứa , “Đáng thương Mục Á. Rốt cuộc là hạnh phúc bất hạnh đây?”

Đoạn Bồi Yến lấy hết can đảm nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Huyền Đình. “Huyền Đình, chúng đừng để như họ, bỏ lỡ như .”

“Dù chuyện gì, cũng .” Đoạn Bồi Yến còn chút e dè nào.

Anh Phó Huyền Đình đầy nước mắt, tự nhủ để lòng quá nhiều ngần ngại, thể đến khi sinh ly tử biệt mới nhận tình cảm của .

“Được.”

Trong từ điển của Phó Huyền Đình chuyện gì thể .

Đến Vân gia trang.

Vân Bát Thúc nhờ ai giúp, tự đào một cái hố lớn trong sân nhà .

Rồi mới cho đặt quan tài của Mục Á xuống đó.

Đất và tuyết cùng rơi xuống.

Vân Bát Thúc thì thầm:

“Mục Á, từ nay chồng sẽ luôn bên em. Không bao giờ rời xa em nữa.”

Cuối cùng, làm một tấm bia mộ.

Trên đó khắc: “Mộ vợ yêu dấu Mục Á, chồng Vân Chiêu Đào lập.”

Xong xuôi chuyện.

Vân Bát Thúc bảo Vân Cửu Thúc và rời .

“Ta sẽ luyện công thật , ngày mai rời Vân gia trang chỉ để báo thù.”

“Sau , sẽ bao giờ rời nữa.”

Trước mắt...

Cô bé đầu gặp mặt ...

Tất cả như mới ngày hôm qua.

Gần đến Vạn Kiếm sơn trang.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành cùng vài khác dựng trại ở ven rừng.

Bên ngoài nấu ăn.

Thẩm Vân Nguyệt trong lều, tựa chiếu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lơ mơ...

Cô thấy Mục Á tươi đến, búi tóc thành kiểu tóc phụ nữ chồng.

“Tiểu phu nhân, đến để cáo biệt với cô.”

Mục Á quỳ xuống, lạy ba lạy. “Từ nay thể hầu hạ tiểu phu nhân nữa, Xuân Hà cùng các cô nương khác đều huấn luyện .”

Thẩm Vân Nguyệt thấy kỳ lạ.

“Mục Á, em lấy chồng , cáo biệt gì chứ? Vẫn thể giúp mà?”

Nghĩ đến mới nhớ giúp Mục Á trang điểm.

“Lấy chồng cũng báo , còn trang điểm cho em.”

Mục Á chỉ gì.

“Tiểu phu nhân, đây...” Nàng rời .

Thẩm Vân Nguyệt mở mắt tỉnh dậy.

Nhớ cảnh trong mơ, nhịn gọi Bát Niệm đến.

“Bát Niệm.”

“Nô tỳ đây.”

Thẩm Vân Nguyệt đặt tay lên ngực, đau lòng : “Mục Á xảy chuyện .”

“Gì cơ? Có thể xảy chuyện gì chứ?”

Bát Niệm trong lòng bỗng chấn động.

“Tôi mơ thấy cô lời từ biệt với …” Thẩm Vân Nguyệt đó là lời từ biệt thật sự, chỉ là một giấc mơ đơn giản.

Bát Niệm nghi hoặc:

“Phu nhân, đó chỉ là mơ thôi mà.”

Ảnh Phong một lá mật thư gửi về Bách Gia Thôn, hỏi thăm về tình hình ở đó.

Bên ngoài cơm còn nấu xong.

Chim Yêu Sùng bay xuống từ đầu.

Phó Huyền Hành tháo bỏ lớp giấy dầu buộc ở chân chim Yêu Sùng, mở xem, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Vân Nguyệt, Mục Á ba ngày g.i.ế.c khi cứu Bát Thúc. Theo như Ẩm Tam , giống như là của Băng Hải Chi Điển.”

Gặp của Băng Hải Chi Điển.

Còn sống sót là may mắn .

Thẩm Vân Nguyệt nhận lấy xem qua một lượt, đặt tờ giấy xuống.

“Lại là của Băng Hải Chi Điển.”

“Xem mối thù càng ngày càng sâu .” Hôm đó Ảnh Phong cùng suýt chết.

Trúc Nhất và những cũng mang mối thù .

Cộng thêm bây giờ là Mục Á…

Và một tướng sĩ trong quân đoàn.

Thẩm Vân Nguyệt siết chặt nắm đấm, “Băng Hải Chi Điển? Khi chúng thống nhất Đại Tần , nhất định đến gặp mặt.”

Kinh thành Đại Chu.

Thái Thượng Hoàng nhiều liên lạc với bí ẩn, chỉ nhận đầu bí ẩn, cùng lời khiêu khích kiêu ngạo của Phó Huyền Hành.

Ông triệu kiến Hoàng Đế.

“Tây Nam Đại Chu Phó Huyền Hành chiếm lấy. Đông Nam thì lão ngũ chiếm.”

“Gia tộc Thường ở Bắc cảnh cũng phản biến.”

Thái Thượng Hoàng bao giờ rơi tình trạng bẽ bàng như bây giờ. Ông nên để Phó Huyền Hành thoát, tưởng trúng độc thể nổi sóng.

Hoàng Đế mặt đầy lo lắng.

“Phụ hoàng, ngài thể liên lạc với sứ giả ? Có sứ giả khác chứ?”

Nghe thấy lời con trai vô tích sự ...

Thái thượng hoàng vớ lấy nghiên mực bàn ném thẳng .

Nghiên rơi xuống đất, mực b.ắ.n tóe lên cả Hoàng đế.

Hoàng đế cố nén cơn giận trong mắt — ông đem so sánh với kẻ c.h.ế.t yểu .

Dáng vẻ oai nghi rực rỡ của vị đế vương bỗng chốc coi nhẹ, như thể còn thua kẻ khuất.

“Phụ hoàng…” Hoàng đế mở miệng gọi.

“Đừng gọi là ‘phụ hoàng’ nữa!” Thái thượng hoàng quát ngang, “Nếu hết nước mất nhà vì tay ngươi, thì mới gọi ngươi là ‘phụ hoàng’ cũng nên!”

Hoàng đế ôm đầu, đau như vỡ từng mảng da đầu, lấy rượu bàn tu ừng ực.

Đầu tháng Ba, trời còn rét buốt, Thái thượng hoàng chân dép bước nền nhà, áo cởi một mảnh ngực, mặt tái đỏ bất thường.

Uống hai vò rượu liền, ông mới tạm lấy chút bình tĩnh.

“Ngươi gọi sứ giả mới đến cho ,” ông lệnh lạnh lùng, “Ta cam chịu giá, chỉ cần Phóhuyền hành vợ chồng c.h.ế.t là .”

Loading...