Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 424: Sự thật năm xưa
Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:45:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái Ôn Ninh bỗng quỳ sụp mặt Vinh phu nhân, giọng nghẹn ngào:
“Hương di, mẫu con đêm đêm nhập mộng, đến tê tâm liệt phế. Người , hãm hại mà chết, c.h.ế.t vẫn thể an nghỉ...”
“Nếu Hương di tin, xin cho khai quan kiểm chứng.”
Lời dứt, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Tất cả đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Thái Ôn Đình đau đớn khôn xiết, nước mắt rưng rưng:
“Nhị … rốt cuộc là mối thù gì khiến điên cuồng đến ? Muội đào mộ mẫu lên ?”
“Năm đó tất cả việc tẩn liệm mẫu đều do một tay Hương di lo liệu. Nếu thật sự uẩn khúc, chẳng lẽ Hương di nhận ?”
Vinh phu nhân gật đầu chậm rãi.
Năm đó, bà tin Ôn Thiển c.h.ế.t vì bệnh đột ngột.
Đã từng đích kiểm tra kỹ lưỡng, còn đặc biệt nhờ xem trúng độc .
Bà sợ… Ôn Thiển hại bởi âm mưu trong hậu viện.
“Ôn Ninh, mẫu con trúng độc.”
Vân Đình một bên, trầm ngâm Ôn Ninh.
Hắn nhớ rõ hôm đó nàng từng , nàng từng gặp mặt Ôn Thiển.
… bức tranh đó là ?
Những lời nàng , đều là chuyện chỉ Hương di và Ôn Thiển mới .
Ôn Ninh cảm nhận ánh mắt dò xét của Vân Đình, trong mắt nàng lộ vẻ van nài, mong giúp đỡ.
Bởi vì "khai quan" là chuyện lớn.
Huống chi nàng chứng cứ, phận thừa nhận.
Thái lão phu nhân tức giận, chỉ tay nàng:
“Ngươi dám mở quan tài của chính thất phu nhân? Vậy là khiến c.h.ế.t cũng yên nghỉ!”
“Quả nhiên là đồ đê tiện sinh thứ hạ tiện. Trong xương trong cốt đều là vô liêm sỉ, ích kỷ, tàn nhẫn!”
“Người , giải Thái Ôn Ninh đến Phật đường, chép kinh sám hối!”
Trong mắt Thái Ôn Đình lóe lên một tia khoái ý.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khai quan thì ?
Chẳng thể tra điều gì cả, ba năm .
Phật đường của Thái phủ…
Nào nơi thanh tịnh gì.
Một khi đưa , sống bằng chết.
“Khoan !”
Một giọng nữ thanh lạnh vang lên.
“Lão phu nhân, cảm thấy lời Ôn Ninh cô nương cũng lý. Nếu trong lòng còn nghi ngờ, khai quan xác nhận?”
“Hừ, chỉ bằng lời vu vơ của một tiểu nha đầu mà khai mộ chết?”
Thái lão phu nhân ánh mắt u ám, lộ rõ sát ý.
“Hôm nay là việc trong nhà Thái phủ, dạy dỗ nghiệt chủng cần Vinh công tử nhúng tay!”
“Người !”
“Có mặt!”
Mấy bà tử to lớn lực lưỡng bước lên, tiến thẳng về phía Ôn Ninh.
“Giải nghiệt chủng , đưa Phật đường!”
Thái Ôn Ninh lùi một bước, trốn lưng Hải Đường:
“Các ngươi dám! Ta bán cho Đông Lai tửu lâu !”
Thái lão phu nhân khẩy:
“Chỉ bằng ngươi là Thái gia, một câu bán là phủi sạch quan hệ ? Ta xem ai gan mua ngươi?”
Ngay khoảnh khắc —
Thẩm Vân Nguyệt và Bát Niệm bước cửa chính Thái phủ.
Cổng phủ đập tan, bước chẳng khó khăn gì.
Thẩm Vân Nguyệt khẽ:
“Hôm nay ngươi thấy đấy — chính mua Thái Ôn Ninh.”
Nàng mặc áo choàng đỏ tươi thêu hình hạc, đầu cài một đóa nhung hoa mềm mại.
Khuôn mặt môi đỏ răng trắng, mỹ lệ như họa.
Bên cạnh là Bát Niệm — má phính phính, mắt như trăng lưỡi liềm, đáng yêu vô hại.
Vẻ ngoài khiến nỡ làm tổn thương.
Thái lão phu nhân thấy chỉ là hai tiểu cô nương dáng yếu thở mảnh, nhịn lạnh:
“Tiểu phu nhân, khuyên cô nên mắt đời.”
“Thái Ôn Ninh dù cũng là nhị tiểu thư Thái phủ. Dù đẻ gì, nhưng cũng mang họ Thái.”
“Nếu nàng tốn của cô vài lạng bạc, Thái gia chúng gấp đôi mà trả là .”
Người xem náo nhiệt quanh đó đồng loạt hít sâu.
Hai tới làm hùng cứu mỹ nhân ?
Không mang theo một ai, chỉ e sẽ Thái phủ xé xác…
Lãnh đạm mà kiêu ngạo, Thẩm Vân Nguyệt khoanh tay, bình thản :
“Các trả cũng thôi, nhưng trả nổi ?”
“Ta cứu mạng Thái Ôn Ninh, tốn ít tiền .”
“Hai đoá tuyết liên núi Thiên Sơn. Một viên Nhục Phật ngàn năm.”
“Chỉ hai thứ đó thôi, các ngươi lấy gì mà trả?”
“Cái phủ nát chỉ sợ bán cũng đủ vài lượng bạc vụn!”
Thái lão phu nhân tức điên, nghiến răng:
“Ngươi là kẻ đến gây rối!”
Thẩm Vân Nguyệt ánh mắt lạnh băng:
“Lão phu nhân, ngươi mắt mờ . Vậy để rõ.”
Nàng đầu về phía Thái Hồng Hiên, ánh mắt sắc như đao, khiến lạnh sống lưng.
Thái Hồng Hiên rùng — tiểu phu nhân … khí thế bức như thế?
“Thái Ôn Ninh từ nhỏ thể suy nhược. Các từng thắc mắc vì ?”
Nàng sang Vinh phu nhân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-424-su-that-nam-xua.html.]
“Hương di, xin mời đại phu giỏi nhất Tấn Dương phủ đến bắt mạch.”
“Không cần mời.”
Có lên tiếng:
“Đại phu của Bảo An Đường – lão Hứa hiện đang mặt.”
“Vậy nhờ lão Hứa đại phu xem qua một lượt.”
Thái Hồng Hiên trong lòng cũng mơ hồ, thật sự rốt cuộc Thái Ôn Ninh bệnh gì.
Thái lão phu nhân thì chán ghét vô cùng.
Phiền phức cứ kéo đến.
Con nha đầu là tai họa, chuyện xong xuôi tống cổ thật xa!
“Đa tạ Hứa đại phu.”
Thẩm Vân Nguyệt Hứa đại phu, lập tức khách khí mời bắt mạch.
Hứa đại phu bước lên.
Thái lão phu nhân lạnh giọng kéo dài:
“Hứa —— đại —— phu.”
Âm sắc kéo trầm, mang đầy cảnh cáo.
Thẩm Vân Nguyệt nhạt:
“Hứa đại phu, ngài chỉ cần thật.”
“Ta châm cứu cho Thái cô nương hai , còn dùng Nhục Phật ngàn năm làm dẫn thuốc…”
Nàng , đại phu là loại mê thuốc như mạng.
Chỉ cần thuốc quý, ai dám đe dọa, họ cũng sợ.
Hứa đại phu tay run lên nhẹ nhẹ.
Ngay lúc đó, hai vị khác cũng bước :
“Phu nhân, lão phu là đại phu của Bảo Hòa Đường.”
“Còn là đại phu Bảo Nhân Đường.”
Thái lão phu nhân: “…”
Mấy vị đại phu hôm nay nhàn rỗi thế?
Thái Hồng Hiên: “?”
Thái Ôn Đình: “??”
Cái đồ tiện nhân rốt cuộc bệnh gì? Không giống trúng độc mà?
Nếu là bệnh bình thường, thì còn che .
giờ… châm cứu — đại phu sẽ phát hiện điều bất thường!
Hứa đại phu hai vị đồng nghiệp xong, trong lòng thầm hiểu—
Hôm nay, thể giấu nữa .
“Để xem .”
Hứa đại phu vội bước tới bắt mạch cho Cài Vãn Ninh.
Cài Vãn Ninh chìa cổ tay nhỏ nhắn , Hứa đại phu đặt tay lên mạch.
Bắt mạch thật tỉ mỉ.
“Ừ….”
Ánh mắt ông chợt tối , ngạc nhiên Cài Vãn Ninh, cẩn trọng hơn nữa…
Đám vây xem dám lên tiếng. Tất cả cùng nín thở chờ đợi lời tuyên bố của ông.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Một của Bảo Hòa đường thúc giục, “Lão Hứa, ngươi ăn thua ?”
Hứa đại phu rút tay , với ông Từ : “Ngươi xem thử .”
Ông Từ sửng sốt một lát. Biết rõ tay nghề Hứa cũng cao, nhưng vẫn tiến lên để kiểm tra.
Bắt mạch.
“Không thể nào… Quá kỳ quái…”
Ánh mắt ông Từ lộ vẻ sửng sốt y hệt Hứa đại phu, Cài Vãn Ninh với đầy thương xót.
Đám đông bên ngoài cũng rùng — thêm một chuyện khiến lạnh gáy.
Vinh mẫu siết chặt nắm tay, “Rốt cuộc ?”
Cách hành xử của hai vị đại phu khiến nhà Cài gia cũng bắt đầu nghi hoặc.
“Mạnh đại phu, ông xem thử ?”
Mạnh đại phu vốn đến từ Mạnh Hà, danh tiếng thua kém động thuốc, là ngôi của Bảo Nhân đường.
“Để xem.”
Mạnh đại phu cùng Hứa và Từ trao một cái , xác nhận phán đoán trong lòng.
“Nhị tiểu thư Cài, trong hàng chục chiếc kim.”
Lời thốt , cả hội trường ầm ĩ.
Cụ Cài lập tức lớn tiếng phản đối: bà tin nổi.
Thuở thanh niên, bà nổi tiếng là tàn nhẫn trong hậu cung Cài gia, nào nghĩ ai dám dùng kim móc thủ nhà .
“Không thể nào.”
Ông Từ: “Những chiếc kim may thấm sâu kinh mạch.”
Mạnh đại phu: “Có lẽ từ lúc còn là sơ sinh, gài kim cô nương.”
Hứa đại phu: “Nhị tiểu thư mệnh lớn, nếu sớm c.h.ế.t .”
“Nếu lấy , sợ chẳng mấy chốc sẽ hại mạng.”
“Có hai chiếc kim gần tim lắm, chỉ cần chọc thủng tim…”
…
“Làm thể?”
“Ai độc ác tới mức ?”
“Trời dung, chi một trẻ con nhỏ mà chịu thủ đoạn .”
Mọi bàn tán xôn xao.
Cài Hồng Hiên liếc một cái về phía Cài Vãn Ninh, khẽ Cài Vãn Đình bằng khóe mắt. Trong lòng tự hỏi liệu của Cài Vãn Đình — ruột từng tráo đổi, quyết liệt xử sự — thể liên quan ?
…
Người đem Cài Vãn Ninh gửi về trang trại trông nom cẩn thận, chứng tỏ đến nỗi tàn độc tới mức hại chết.
Vinh mẫu tiến tới ôm chặt Cài Vãn Ninh, nghiêm giọng :
“Ta sẽ làm rõ chân tướng ngày đó. Đến lúc đó, Cài phủ nhất cho một lời giải thích rõ ràng.”
“Dù các là họ hàng gì, đừng trách nương tay!”