Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 406: Không có đứa con trai giỏi giang bên cạnh

Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:43:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ám Dịch mỉa một câu:

— Để thằng nhỏ mua bánh bao thịt là tiêu tiền của mày , còn lải nhải nữa tao cho mày một cú đấm!

— Số bạc còn là tiền thưởng của mày, phục vụ cho mấy con ngựa của .

Tiểu nhị vội vàng đáp một tiếng, vui vẻ chạy ngoài. Nhà trọ còn cho ngựa ăn ngon như .

Mấy ngày tới mà chăm sóc cho chúng, chắc chắn sẽ thêm thưởng.

Các khách khác ngang qua bên cạnh đều tỏ vẻ thắc mắc: “?”

là mấy tiền, chơi thứ khác biệt.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành để ý nhiều, theo chủ quán qua một con đường nhỏ yên tĩnh, rẽ một góc tới một khu vườn nhỏ.

Chủ quán tự tay mở cổng sân.

— Đây còn một cánh cửa , trực tiếp thông phố , cần qua cửa chính, — chủ quán giới thiệu từng chút một.

Sân vườn là kiểu sân một cổng tiêu chuẩn, bếp nhỏ riêng biệt, trong sân còn cái lầu nghỉ mát.

mùa thì lầu nghỉ mát cũng chẳng dùng đến .

— Cảm ơn, — Thẩm Vân Nguyệt vẫy tay bảo chủ quán lui .

Bát Niệm tiến phòng chính qua một lượt, đặt một hành lý trong.

— Thiếu phu nhân, phục vụ cô rửa mặt đồ.

— Ừ.

Thẩm Vân Nguyệt gọi Ám Dịch:

— Đi tìm điều tra xem gia đình Chu ở Nam An Phủ làm nghề buôn vải vóc như thế nào.

— Vâng.

Ám Dịch rời .

Thẩm Vân Nguyệt trở phòng, Phó Huyền Hành cũng tắm xong bước .

— Dịch trong một chút, cũng ngủ một lát, — Phó Huyền Hành lên giường.

Thẩm Vân Nguyệt , nhích trong một chút.

Nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Phó Huyền Hành định gì đó với cô, thấy tiếng thở nhẹ đều đặn, nhịn lắc đầu, đặt tay cổ cô.

Nhẹ nhàng ôm cô ngủ.

Bát Niệm ở ngoài hành lang đặt một chiếc ghế , trải một chiếc chăn dày lên ghế, bản lên đó, phủ áo choàng.

Phòng khi Thẩm Vân Nguyệt cần gì, thể lệnh ngay.

Tiểu Cửu nhanh chóng mang tới một cái bếp than, bên trong than đỏ hồng.

— Bát tỷ, lúc chủ quán mang tới khá nhiều củ cải đỏ, — Tiểu Cửu mặc đồ võ phục .

Bát Niệm thương xót :

— Con nghỉ một chút .

— Không, Ngũ ca nhà Thường chắc chắn sẽ cử đến. Ta luôn đề phòng, đuổi họ kẻo làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi.

— Thôi , nhắm mắt một lát.

Bát Niệm lấy áo choàng che đầu, Tiểu Cửu lấy chăn kéo , đắp kín chân Bát Niệm, tự thầm:

— Nhà Thường đến chắc chắn là để mua thuốc .

Chưa đầy nửa giờ , cửa sân gõ.

Tiểu Cửu mở cửa.

Nhân viên tiệm trọ nịnh:

— Gia chủ, bà Thường nhị phu nhân đến thăm chủ nhân của ngài.

— Chủ nhân của chúng đường xa mệt , đang nghỉ ngơi. Nói với họ rằng về , — Tiểu Cửu lạnh lùng đáp.

Tiểu nhị ngẩng mắt , sân vườn trong yên tĩnh, lờ mờ thấy ngoài hành lang ngủ.

Vội rút mắt .

— Tôi báo với Thường nhị phu nhân ngay.

— Hôm nay nếu ai đến nữa, đều tiếp.

— Vâng.

Tiểu nhị đáp, hỏi:

— Thế bữa tối thì ?

— Chúng sẽ tự ăn.

Tiểu Cửu đóng cửa sân.

Tiểu nhị ngoái đầu lắc đầu.

Thẩm Vân Nguyệt ngủ tới tối mới tỉnh , đẩy tay Phó Huyền Hành đặt bụng , lật :

— Huyền Hành, dậy ?

— Thiếu phu nhân, thắp đèn .

— Vào .

Bát Niệm động tĩnh trong phòng, nhanh chóng thắp đèn .

Bát Niệm rời đó.

Phó Huyền Hành mới mở mắt:

— Lâu mới ngủ say như .

— Ám Dịch về ?

— Vâng, thuộc hạ điều tra .

— Tốt.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành dậy tới phòng khách. Bát Niệm mang lò sưởi và nóng lên.

Phòng khách lò than đang cháy rực.

Ám Dịch báo tin tình hình cho Thẩm Vân Nguyệt .

Chủ gia đình Chu là quan đồng tri ở Nam An Phủ, Chu Từ Phương lấy là Chu nhị gia cũng đang làm quan trong phủ.

Từ khi nhà Thẩm gặp biến, cuộc sống của Thẩm Từ Phương khó khăn.

Lần về quê, Thẩm Từ Phương lén lút cho mấy bà Thẩm Mã bạc, chị dâu mách với lão phu nhân, phạt quỳ giữa tuyết.

— Nghe con rể lấy vợ lẽ, đại cô nương bây giờ sống khổ.

Thẩm Vân Nguyệt cầm chén , dùng nắp gạt bỏ bọt , nhấp một ngụm thanh mát.

— Mấy đứa con của đại cô nương ?

— Nghe con cả trẻ tuổi thi đỗ cử nhân, mấy năm cứu hôn thê rơi xuống ao, phát hiện và cứu lên thì còn tỉnh táo nữa. Bây giờ giường, tiểu tiện đại tiện tại chỗ.

— Hôn thê là con gái thông phán, khi hủy hôn thì lấy con thứ của tri phủ.

— Con thứ hai chữ, chỉ thích múa kiếm đánh gậy, địa vị trong phủ còn bằng con riêng.

— Con gái út vẫn ở phủ, đãi ngộ còn thua con gái ngoài giá thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-406-khong-co-dua-con-trai-gioi-giang-ben-canh.html.]

Thẩm Vân Nguyệt hiểu đại cô nương đứa con trai nào giỏi giang bên cạnh.

Mẹ đẻ cũng sa sút.

Giờ đây giống như hổ rơi xuống bình nguyên chó rượt bắt.

— Ừ. Sáng mai gửi một tấm thiệp đến, là nhà gái của Thẩm Từ Phương đến thăm. — Thẩm Vân Nguyệt Ám Dịch một cái, — Ám Dịch, cần tự gửi thiệp.

Ám Dịch hiểu ý.

Tìm nổi bật gửi thiệp.

Dù bọn họ là hầu , nhưng khí chất phục vụ cho tiểu quận vương cũng hơn hẳn những công tử bình thường.

— Thuộc hạ hiểu.

Có lẽ Nam An Phủ gần Tấn Dương Phủ, đêm cũng náo nhiệt.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành dẫn Ám Dịch và phố.

Trai xinh gái , ngay cả hầu bên cạnh cũng khí chất hơn , thu hút nhiều ánh .

Thẩm Vân Nguyệt sang đối diện một quán rượu.

Nhìn tên quán đó là tài sản do Lăng Mặc Huyền quản lý.

— Ở đây thôi?

— Ừ.

Mấy bước , tiểu nhị chào:

— Khách quan, giờ còn chỗ, còn hai bàn đang đợi. Anh chị xem...?

Ám Dịch lấy một chiếc ngọc bội.

Tiểu nhị xem kỹ :

— Vị , theo đến gặp chủ quán xem bội ngọc.

— Mời chủ quán qua đây.

Ám Dịch ánh mắt lạnh lùng.

Chủ quán thấy động tĩnh, vội chạy tới.

Thấy ngọc bội trong tay Ám Dịch, vội cúi với Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt:

— Chủ nhân, tầng phòng riêng thanh lịch.

— Mời theo đây.

Chủ quán trực tiếp dẫn họ lên tầng ba, đến phòng riêng cạnh cửa sổ.

Ra lệnh cho tiểu nhị nhanh chóng mang Hồng Sơn lên.

Chủ quán ngờ đời còn ngày gặp chủ nhân đích thực của Đông Lai lâu, lòng vui mừng bồi hồi.

— Chủ nhân, phòng riêng mỗi ngày đều dọn dẹp, dành riêng cho chủ nhân.

— Trước Tết Lăng gia đến một , chủ nhân thể sẽ đến.

— Có món gì ngon cứ mang lên hết.

— Tôi sắp xếp ngay, — chủ quán bận rộn lui .

Phòng riêng hai bàn.

Một bàn tròn lớn.

Một bàn dài pha .

— Ám Dịch, mấy cùng ăn với chúng .

— Cái ... đúng quy tắc. Làm hầu cùng chủ ăn chung .

— Tôi là quy tắc.

— Vâng.

Ám Dịch rõ tính cách Thẩm Vân Nguyệt, dám phản đối.

Phó Huyền Hành đối diện pha , lúc rảnh thích pha , rửa ly và ấm tử sa.

Bên ngoài gõ cửa, mang lên Hồng Sơn thượng hạng.

Ám Dịch cầm lên ngửi:

— Nói với chủ quán, ông uống , để lâu quá.

— Vậy uống gì?

— Chúng tự mang đến.

Ám Dịch dặn:

— Xong việc đến đây một chuyến, chuyện hỏi ông .

Tiểu nhị đáp .

Chủ quán chuyện hỏi, vội mang vài món ăn nhẹ lên.

Có chuyện gì quan trọng hơn gặp chủ nhân .

Lên cầu thang gặp vài khách:

trêu:

— Chủ quán Ngô, đại nhân đến ? Bao giờ thấy chủ quán Ngô tự mang món lên ?

Chủ quán Ngô vui vẻ:

— Đại gia của chúng đến . Thường ca, ông nghĩ nên tự mang món ?

— Chắc chắn . Quán mở hơn chục năm mà ai đại gia của Đông Lai lâu là ai? — Thường ca tò mò hỏi.

Mấy khác cũng tò mò.

Đông Lai lâu chỉ nổi tiếng ở Nam An Phủ, mà ở Tấn Dương Phủ cũng danh tiếng.

Kinh doanh rộng, ở gần bộ tộc nhỏ biển Đông, kinh doanh sòng bạc cũng .

— Đại gia các lai lịch gì?

Chủ quán Ngô chỉ đáp.

Quay bước, rẽ góc lên tầng ba.

Thường ca và nhóm tầng hai:

— Lão già , giờ tỏ oai .

Chủ quán Đông Lai lâu từ đến nay luôn uy tín hơn những chỗ khác.

— Ta sẽ đây canh.

— Haha, cùng Chu ca đây.

— Được, xem ai kiếm gần một nửa tiền Nam An Phủ .

Chủ quán Ngô bê khay, tiểu nhị gõ cửa.

— Vào .

Tiểu nhị mở cửa, chủ quán Ngô bước đặt mấy món ăn lên bàn.

— Chủ nhân, ăn ít đồ nguội uống chút rượu , — ông , — món nóng lát nữa mang lên.

— Không vội, tới hỏi vài câu. — Phó Huyền Hành rót đặt lên bàn.

Chủ quán Ngô giật vội quỳ xuống cảm ơn.

Loading...