Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 395: Buôn bán không vốn, tuyệt đối không ghi nợ

Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:02:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Phó Huyền Hành loé lên tia tàn nhẫn, bất ngờ túm chặt lấy Phó Huyền Đình.

“Ngươi điên ? Tin , đuổi thẳng ngươi khỏi đây đấy!”

Phó Huyền Đình liền gào lên:

“Ngươi dám!”

Tay nàng khẽ run, nhưng khoé môi nhếch lên một nụ nhạt, đầy châm chọc.

Phó Huyền Hành thoáng sững .

Hắn liếc mắt nhàn nhạt sang Thẩm Vân Nguyệt.

Thẩm Vân Nguyệt lập tức hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt đó.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai đều trở nên trầm mặc, lòng nặng như đá đè.

Sau trận cãi vã, Phó Huyền Đình cuối cùng vẫn đuổi khỏi nhà.

Nàng chạy thẳng đến bên ngoài Bách Gia thôn, đến nơi liền hét lớn:

“Bổn quận chúa đến , đây gặp !”

Một nam nhân áo xám từ trong bóng tối bước , mặt là nụ đầy vẻ xu nịnh:

“Tiểu quận chúa thành nhiệm vụ ?”

Phó Huyền Đình ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia kiêu ngạo:

“Tất nhiên . Ta mà tay, chuyện gì là xong ?”

Nàng khẽ nhướng mày, trong mắt là vẻ đắc ý hề che giấu.

“Nhân lúc , lập tức gọi của chúng đến, một thâu tóm cả Bách Gia thôn.”

“Tài sản bên trong, hết.”

Nam nhân áo xám trong lòng âm thầm mắng:

“Ngu ngốc.”

Thật tiếc , tiểu quận chúa đầu óc chẳng khác gì đầu heo.

“Không cần vội.” – Hắn lên tiếng, giọng điệu phần trấn an nhưng ánh mắt đầy khinh miệt.

Sắc mặt Phó Huyền Đình đột nhiên lạnh xuống. "Ngươi nóng lòng, nhưng thì nóng lòng. Ta cần nhanh chóng trở về kinh thành gặp ông nội. Ta ông tuyên bố với thiên hạ rằng địa vị công chúa của khôi phục."

"Công chúa chịu đủ ở làng Bạch Gia ."

Nàng tiếp tục gặng hỏi.

Ánh mắt áo xám lóe lên sát khí. Nếu vẫn còn chút giá trị sử dụng,

g.i.ế.c c.h.ế.t Phó Huyền Đình ngay tại chỗ.

"Đừng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c . Có một bí mật tối cao của nhà họ Phó chỉ trời đất , chỉ ngươi ." Phó Huyền Đình lạnh lùng liếc mắt . "Nếu ngươi hợp tác với thì cũng ."

"Công chúa hợp tác với Tây Lương cũng thể."

Câu khơi dậy sát ý của áo xám hàng chục .

kìm nén nó .

“Tiểu quận chúa quá , là thần dân của Đại Chu.”

Phó Huyền Đình nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tham vọng và lạnh lẽo:

“Ai phong làm quận chúa, thì của nơi đó.”

Trong mắt nàng, chỉ quyền thế và tiền tài, đạo nghĩa quốc gia gì đó — chẳng đáng một xu.

Nam nhân áo xám tức đến mức suýt phun máu.

“Tiến công ngay!”

Hắn lập tức thắp đèn Khổng Minh trong tay, lặng lẽ ngọn đèn bay lên trung, cháy rực thành một đồ hình đặc biệt.

Từ cánh rừng gần đó truyền đến tiếng động khe khẽ.

Hàng chục bóng đen nhanh như chớp từ trong rừng lao vút tới, ảnh nhẹ nhàng như mèo, sắc bén như dao.

Nam nhân áo xám phất tay hiệu:

“Hội hợp với của chúng .”

“Khoan !”

Phó Huyền Đình quát lên, giọng sắc như lưỡi dao.

Nàng sải bước kiêu ngạo tiến tới mấy chục , dừng chằm chằm, loanh quanh họ một vòng.

“Nghe đây, các ngươi chú ý — trong Phó gia vài động.”

Ánh mắt nam nhân áo xám lạnh lùng hiện dữ dội. “Ai là động? Tin tức của chúng thể sai.”

Hàng chục mặt như dao, hề lộ chút cảm xúc.

“Không sai ? Ngươi trở thành kẻ thù của Nam Lý quốc ?” Phó Huyền Đình giơ tay phang một cái. “Tôi thấy các ngươi cài cắm Phó Huyền Hành mua chuộc .”

“Hoàng tộc Nam Lý đang ở Bách Gia thôn — chuyện ai mà chả , ngươi còn ?”

“Tôi nghi ngờ chuyện các ngươi cài nội gián Phó gia chỉ là trò bịp.”

Nam nhân áo xám vốn tưởng Phó Huyền Đình ngu như heo, ngờ nàng rõ bao nhiêu nội tình.

Hoàng tộc Nam Lý ở Bách Gia thôn? Sao ai báo cho .

Hắn cúi đầu, trong mắt lóe lên sát ý: “Giết .”

“Vâng.”

Hàng chục bóng đen lao vút về phía Bách Gia thôn với tốc độ cực nhanh.

Nam nhân áo xám thừa của Phó gia giờ chẳng còn bao nhiêu sức chống cự.

Tất cả đều trúng phiên bản nâng cấp của “Tán Cốt Tán”.

Hắn đầu , hờ hững liếc Phó Huyền Đình.

Phó Huyền Đình cũng , ánh mắt bình thản, khóe môi thoáng hiện ý .

Cả hai đều đang — nhưng bên trong nụ là đầy rẫy mưu mô và hiểm độc.

“Tiểu quận chúa,” nửa miệng, “ngươi còn bí mật nào khác của Phó gia ?”

Phó Huyền Đình nhướng mày, giọng châm biếm:

“Với loại nghèo rách như ngươi, gì để cả.”

“Muốn nội tình? Đem ngân phiếu mua.”

“Làm ăn vốn, khỏi chuyện ghi nợ.”

Nam nhân áo xám tức đến mức phát điên.

Nữ nhân đúng là bản lĩnh khiến tức chết!

Nếu nàng là quận chúa, mà sinh trong nhà dân thường… sớm đánh c.h.ế.t .

hiện tại…

Ánh mắt vụt lạnh, bước tới, mạnh bạo túm lấy Phó Huyền Đình, bóp cằm nàng.

“Tiểu quận chúa,” nghiến răng, từng chữ như rít từ kẽ răng, “ nhất là ngoan ngoãn khai hết. Bằng , trăm cách khiến ngươi sống bằng chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-395-buon-ban-khong-von-tuyet-doi-khong-ghi-no.html.]

Phó Huyền Đình lập tức vung tay tát , nhưng tay của đỡ .

“Muốn thử , tiểu quận chúa?”

“Thử thì thử! Ai sợ ai!”

Phó Huyền Đình hất mạnh tay , vung thêm một cái bạt tai nữa.

Lần , nam nhân áo xám phản ứng chậm nửa nhịp,

lãnh trọn cú tát giòn tan.

“Khốn nạn…” (淦)

Phó Huyền Đình một cước đá bay nam nhân áo xám ngã lăn xuống đất, giọng lạnh băng:

"Đi với chủ chó của ngươi — hại nhà tan cửa nát, tưởng còn ham hố gọi là hoàng tổ phụ ?"

"Rồi sẽ ngày, bổn công chúa cùng Hoàng đoạt kinh thành, bắt và lũ con cháu quỳ phần mộ phụ vương mà nhận tội!"

Nói xong, nàng liên tục đá thêm mấy cước, chút lưu tình.

Nam nhân áo xám lúc mới kinh hãi phát hiện vô lực.

Hắn rạp mặt đất, ánh mắt đầy sợ hãi nàng:

"Ngươi... ngươi dám lừa ?"

Phó Huyền Đình khẩy:

"Hừ. Không lừa ngươi thì moi chuyện bọn ngươi dùng dịch dung trộn Bách Gia thôn?"

Nàng cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ nhét thẳng miệng .

"Muốn tự sát ? Không nôn hết thì đừng hòng c.h.ế.t cho dễ!"

Lúc , Ám Dịch xuất hiện.

"Tiểu thư, giao cho xử lý."

"Được."

"Khoan !" – Phó Huyền Đình gọi .

Ám Dịch xách kẻ áo xám đầu nàng.

Phó Huyền Đình hất cằm:

"Lục sạch , gì đáng tiền thì đưa cho ."

Nàng vốn giữ vững quan điểm:

"Dù chỉ là miếng thịt muỗi, cũng là thịt."

Thế là nàng lột sạch những thứ đáng giá tên áo xám, đến cả trâm ngọc đầu cũng tha.

Ám Dịch khẽ nhíu mày:

Sao cảm thấy... tiểu thư nhà đáng sợ thì .

Phó Huyền Đình xoay thong thả Bách Gia thôn. Trên sườn đồi, nàng thấy Vân Bát Thúc và những khác đang trói gô đám sát thủ.

Những kẻ vốn sắc mặt băng lạnh giờ đây đều nàng bằng ánh mắt căm hận.

Ai cũng hiểu — là Phó Huyền Đình nãy vòng quanh bọn họ một vòng để rắc thuốc mê.

Chỉ là, chẳng ai thấy nàng tay cả.

Phó Huyền Đình cố tình bước đến mặt tên cầm đầu, kéo tay áo lên cho xem.

"Cơ quan ở đây đấy. Ha ha ha..."

Nàng rộ lên như hoa nở rực rỡ, đẽ mà tàn độc.

Lần ... nàng phát tài .

"Tên Thẩm Vân Nguyệt keo kiệt , mà còn chịu xả bạc thì đúng là hết thuốc chữa!"

Nghĩ đến đây, Phó Huyền Đình lập tức đầu chạy về.

Trong sân Phó phủ, Trúc Nhất cùng những còn đều đang trói và quỳ gối.

Trúc Nhất ngẩng đầu, cổ căng cứng, ánh mắt dám tin Phó Huyền Hành:

“Chủ tử, các ý gì đây?”

Trúc Nhị cũng vẻ mặt đau lòng:

“Chủ tử, hạ thuốc với chúng ? Còn trói chúng ?”

Phó Huyền Hành lạnh giọng, ánh mắt sắc như dao:

“Ngươi là Trúc Nhất.”

Trúc Nhất khẽ lắc đầu:

“Chủ tử, còn nhớ lời từng với chúng ?”

Hắn quỳ bước tới gần, vẻ mặt đầy bi thương ngẩng đầu lên:

“Chủ tử, Trúc Nhất nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng minh lòng trung thành.”

Dường như… Phó Huyền Hành chút d.a.o động.

Ngay khoảnh khắc đó, Trúc Nhất đột ngột bật dậy, ánh mắt đảo về phía bức tường bên cạnh như đang chuẩn lao — nhưng tay lật ngược vung chưởng đánh về phía Phó Huyền Hành!

Hắn rõ — Phó Huyền Hành trúng độc, chắc chắn thể đỡ .

Phó Huyền Hành hừ lạnh một tiếng, hề lùi nửa bước, ngược một chưởng đánh thẳng n.g.ự.c Trúc Nhất, đập bay lên dính tường, rơi bịch xuống đất.

Trúc Nhất: … Gặp quỷ !?

Những còn : … Không trúng độc !?

“Liều mạng!” – Có gào lên.

đúng lúc , thuốc phát tác, đến dậy cũng nổi.

Phó Huyền Hành rút từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm, bước đến cạnh Trúc Nhất, dùng mũi kiếm rạch một đường lên cổ , lột một lớp mặt nạ da .

“Diện dung thuật của Quỷ Y Cốc, quả nhiên tinh xảo.”

“Thật sự thể đánh lừa cả trời đất.”

Nếu Phó Huyền Đình đúng một câu nhắc nhở, lẽ thật sự chúng qua mặt.

Ánh mắt Phó Huyền Hành dần lạnh lẽo:

“Người , tiếp đãi bọn chúng cho tử tế — ép cung vị trí thật của Trúc Nhất bọn họ.”

Điều sợ nhất — là Trúc Nhất và thật sự giết.

“Rõ!”

Ảnh Phong và những khác dẫn đám , đưa thẳng về phía Nam, nơi phòng thẩm vấn chuyên dụng.

Không khí trong Phó phủ trở nên u ám nặng nề.

Thẩm Vân Phong cùng vài khác ở một góc, lặng lẽ quan sát bộ quá trình.

Hắn khẽ nghiêng đầu an ủi Phó Huyền Sanh:

“Tỷ tỷ ngươi hề hư hỏng. Cái bạt tai đó… uổng .”

Phó Huyền Sanh: … mà… vẫn thấy uổng đấy. 😓

Loading...