Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 326: Cái chết của người mặc áo choàng đen
Cập nhật lúc: 2025-10-20 10:00:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên cạnh suối nước nóng, còn một hang động nhỏ lõm .
Chỗ đó lớn, chỉ ba phần ruộng thôi.
Bên trong một pho tượng điêu khắc bằng ngọc trắng.
Quan sát kỹ thì đó chính là tượng của Vân Vệ.
Bên cạnh vài họa tiết kỳ lạ, nhưng Thẩm Vân Nguyệt nhận hiểu những hình vẽ đó.
Trước tượng đặt lễ vật là một vài loại hoa quả và hoa tươi.
Thẩm Vân Nguyệt vẫn quỳ xuống vái lạy.
“Bà ngoại, con là cháu dâu của bà, Thẩm Vân Nguyệt đây. Bà hai cháu trai và một cháu gái.
Hai cháu trai đều , chỉ cháu gái hư một chút.
, con thường bà dạy dỗ nó. Bị đánh nhiều nó cũng dám gây chuyện nữa. Nếu còn làm gì, thì sang năm con sẽ để nó lấy một đàn ông thô lỗ mà cưới...”
Thẩm Vân Nguyệt lải nhải kể một vài chuyện.
Bát Niệm đây là bà ngoại của Phó Huyền Hành liền vội quỳ xuống khấu đầu.
Cô lén liếc một cái, nhỏ: “Thiếu phu nhân, thì thật sự giống đấy.”
“Ừm. Huyền Hành giống cha , mà cha vốn dĩ cũng giống bà ngoại.” Thẩm Vân Nguyệt lên, sai Bát Niệm hái vài bông hoa dại để hoa tượng.
“Cũng luôn nước. Bọn họ xứng để thờ cúng bà ngoại.”
“Vâng.”
Sau khi Bát Niệm ,
Thẩm Vân Nguyệt tới một chỗ bí mật, lặng lẽ thả chú Ngốc bé nhỏ.
Không thể làm khác, vì hình dáng Ngốc bé nhỏ quá dễ thương.
Cô cực kỳ quý nó.
Thẩm Vân Nguyệt kiếp là mê quốc bảo.
Người khác chỉ mê một món, cô thì mê tới mấy món.
Hễ món nào nổi tiếng là cô đều mê.
“Ngốc bé nhỏ, mày thì đây . Đã lộ nguyên hình thì sống khác chứ. Cứ ở trong gian suốt thế ích gì?”
Ngốc bé nhỏ: ... Chủ nhân quá.
Nó sắp .
“Chủ nhân, tao lăn lộn.”
Chỗ nào Ngốc bé nhỏ là nó bắt đầu lăn.
Lăn nữa...
Lăn tiếp...
Lăn , cục ngốc ơi.
Thẩm Vân Nguyệt: “?” Nếu để nó tiếp tục như , chẳng nơi sẽ còn cây cỏ gì ?
Vườn hoa thành núi hoang mất.
“Ngốc bé nhỏ, mày đừng quá đáng.”
Thẩm Vân Nguyệt chịu nổi.
Ngốc bé nhỏ phóng một mạch chạy sang chỗ khác, nơi rừng trúc rậm rạp.
Nó kéo một cây trúc xuống, đất hí hoáy gặm trúc.
Đó mới đúng bản chất của nó.
Thẩm Vân Nguyệt nghĩ liền mang mấy cây trúc trồng gian.
Khi Bát Niệm đến,
Thấy một sinh vật nhỏ xù xì đang cuộn tròn trong lòng Thẩm Vân Nguyệt.
Đôi mắt Bát Niệm sáng lên.
“Thiếu phu nhân, vuốt nó.”
Ngốc bé nhỏ: ... Sợ c.h.ế.t mất.
Nó về gian.
Thẩm Vân Nguyệt : “Ngốc bé nhỏ nặng. Cậu đừng làm rớt nó đấy.”
“Không .”
Bát Niệm đón lấy Ngốc bé nhỏ, ôm trong lòng, áp mặt nó, nét mặt đầy mãn nguyện.
Thẩm Vân Nguyệt quanh chỗ .
Nơi , cô giữ .
Chỉ hai căn nhà tre, bên trong trống trơn.
Có vẻ kịp sắp xếp gì ở đây.
“Bát Niệm, chúng thôi.”
“Vâng.” Bát Niệm ôm Ngốc bé nhỏ chịu buông.
“Thiếu phu nhân, chúng đem cục nhỏ về nhà ?”
Thẩm Vân Nguyệt giả vờ cau mày: “Nó ăn nhiều mà ai chăm sóc thì ?”
Bát Niệm vỗ n.g.ự.c kêu to:
“Không sợ, sẽ lấy tiền tiêu hàng tháng mua đồ ăn cho nó, sẽ chăm sóc nó tắm rửa, ngủ nghỉ.”
Ngốc bé nhỏ: ... Cảm động quá .
Hai khỏi hành lang, quốc sư và đưa Hàn Liệp Hổ cùng nhóm ngoài hết.
Thẩm Vân Nguyệt và Bát Niệm chui bàn lễ vật.
Nữ hoàng đang đợi ở đó.
“Wow, chẳng đây cùng loại với chiến mã của Sỉ Dương ?”
“Nó tên là Ngốc bé nhỏ.” Thẩm Vân Nguyệt chỉ sinh vật nhỏ đang giáp mắt ngủ gật.
Ngốc bé nhỏ ngoài, quen với khí ở đây.
Lúc nào cũng buồn ngủ.
Bây giờ mở nổi mắt, chỉ ai đó lẩm bẩm bên tai.
Nữ hoàng cẩn thận bế Ngốc bé nhỏ lên.
“Các làm việc của các . Ta các ôm Ngốc bé nhỏ.”
Bát Niệm nhớ còn nhiều việc nên thêm gì.
Thẩm Vân Nguyệt đến núi phía , thấy mặc áo đen trói cây.
Những con kiến to cùng đủ loại côn trùng ngửi thấy mùi mật ong bò tới.
Chúng bò đến vết thương mặc áo đen.
Tai, mắt, lỗ mũi, thậm chí miệng,
Cả mặt chiếm lĩnh bởi kiến và côn trùng.
Người áo đen ngừng run rẩy, cố gắng giũ bỏ thứ mặt, phát tiếng gào thét đau đớn.
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc một cái.
“Hối hận ?”
“Đồ độc phụ.” Người áo đen thấy giọng Thẩm Vân Nguyệt, răng cửa đập gãy thể tự tử . “Cô cho một kết thúc sòng phẳng .”
“Khi cô luyện tử sĩ, nghĩ cho họ một kết thúc sòng phẳng?”
“Nếu cô báo thù, họ g.i.ế.c của cô . Có gì?”
Thẩm Vân Nguyệt giọng cao lên vài nấc.
“Ha ha ha. Chỉ là kiến nhỏ thôi, gì đáng tiếc?”
Người áo đen phát tiếng quái dị.
“Người của sẽ phá hủy cả thiên hạ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-326-cai-chet-cua-nguoi-mac-ao-choang-den.html.]
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng:
“Người của cô còn cơ hội nữa. Cô tưởng nuôi mấy con ngựa gầy gò thả hậu phủ nhà quan là cơ hội ?”
Trái tim áo đen như rơi xuống vực lạnh.
Cô làm chuyện đó chứ?
Thẩm Vân Nguyệt cuối cùng liếc mặc áo đen một cái rời .
“A….” Người áo đen gào thét đau đớn.
Bị kiến và côn trùng độc tố bao phủ, bất đắc dĩ rời khỏi thế giới .
Có lẽ, vẫn tiếp tục theo đuổi Vân Vệ.
Giống như ở góc trong bức tranh vẽ trong hang động, luôn lặng lẽ ở một góc.
Thấp hèn ngước Vân Vệ.
Thẩm Vân Nguyệt tới phía , Âm Dịch đến báo cáo:
“Thiếu phu nhân. Thuộc hạ cử truy đuổi Viễn Đại Sư, phát hiện lối của đường hầm bí mật là một vách núi. Dưới vách núi là một con sông, con sông hợp lưu với sông Thương Hà.”
“Nghe bên bờ Thương Hà một chiếc thuyền. Vừa cử kiểm tra.”
Thẩm Vân Nguyệt trong lòng rõ, cơ bản thể đuổi kịp nữa.
“Rút lui . Cô cử một tới tiếp quản chùa Lăng Vân, tìm vài nhà sư nơi nương tựa tới đây ở .
Tất cả chi phí chúng sẽ đảm nhiệm.
Ở phía chùa xây một ngọn tháp, để thờ cúng những linh hồn mất vì bà ngoại và vụ bắt giữ năm ngoái.”
Thẩm Vân Nguyệt một cái, chùa Lăng Vân quả thực là một vùng phong thủy tuyệt vời.
Nếu để nơi vấy bẩn, thật là uổng phí.
Cô chắp tay cúi lạy một cái.
“Quay về .”
“Vâng.” Âm Dịch đáp lời.
“Thiếu phu nhân, mặc áo đen phía núi chết.”
Thẩm Vân Nguyệt dừng bước, : “Mang xác cùng với t.h.i t.h.ể của ông Vân đại lão gia hang động.”
“Niêm phong hết tất cả các đường hầm ở đây.” Còn đường suối , cô tìm một đường khác.
Cả đoàn trở về Bách Gia Thôn.
Mạc Dĩ Nhiên và Mạc Ấu Đình ở cửa.
Hai sắc mặt , cho đến khi thấy Thẩm Vân Nguyệt trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vân Nguyệt. Rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao trong chùa xảy đánh ?” Mạc Dĩ Nhiên lo lắng cho Thẩm Vân Nguyệt, nhưng cũng ở đó chỉ thêm rắc rối.
Khi của Thẩm Vân Nguyệt đưa họ về , Mạc Dĩ Nhiên dù nhưng vẫn về.
“Mẹ, trong chùa mấy tên cướp xuất hiện. Tôi lo các giữ làm con tin nên cho đưa các về .
Lúc nào rảnh sẽ . Hồi nãy tiểu nha đầu rõ với các ?”
Mạc Dĩ Nhiên tiểu nha đầu gì.
Tưởng do nóng lòng rõ, : “À, vội quá nên rõ.”
“Thầy trong chùa ?”
Thẩm Vân Nguyệt mỉm nhẹ nhàng, an ủi:
“Bị thương mấy . Bọn cướp dữ tợn, may mà của chúng ở đó.”
“A Di Đà Phật, thì .”
Mạc Dĩ Nhiên thở phào, : “Cậu về nghỉ . Khoảng thời gian đừng chạy lung tung nữa nhé.”
“Ừ, sẽ lời .”
Mạc Dĩ Nhiên yên tâm.
Cô bước quần áo, chuẩn đến Phật đường chuyện với Thẩm Từ Hiên.
Thẩm Vân Nguyệt ánh mắt dịu dàng theo bóng dáng Mạc Dĩ Nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ .
Mẹ bỉm sữa thật dễ chiều.
Mạc Ấu Đình mím môi.
“Bảng chị, chẳng gì .”
“Có một nhóm bệnh nhân đặc biệt đến, gần đây sẽ vất vả đấy.” Thẩm Vân Nguyệt sai Âm Dịch đưa nhóm đó về Bách Gia Thôn, chỗ để cho Trúc Nhất và nhóm ở.
Chỗ đó ở phía nam.
Xa thôn.
Cách nhà họ Thẩm và họ Phó một đoạn.
Dù chuyện gì xảy cũng thấy ở đây.
“Tôi , chuyện gì cứ gọi .”
“Ừm, theo .”
Thẩm Vân Nguyệt trở về khu nhỏ của họ Phó, sai gọi Khúc lão gia và Vân Bát Thúc tới.
Tại lầu nước phía nhà họ Phó.
Bếp bên cạnh đốt trầm hương.
Xung quanh đặt bốn chậu đá lạnh.
Trên bàn giữa đặt vài loại quả, bên cạnh là bình tuyết đỉnh hàn thuỷ.
Vân Bát Thúc đến .
Ông ngẩn một chút, : “Cô Mỗ Mỗ, Vân Nguyệt ?”
“Mời Bát gia yên tâm, thiếu phu nhân chỉ rửa mặt sẽ đến ngay. Bát gia cứ đợi một lát.”
Vân Bát Thúc nhớ sáng nay Thẩm Vân Nguyệt chùa Lăng Vân, hôm nay sẽ ở đó.
Bây giờ chiều tối.
“Có chùa Lăng Vân xảy chuyện gì?”
Mỗ Mỗ nhớ cảnh tượng thấy, khỏi buồn thương.
Nếu Vân Bát Thúc cận nhất bên cạnh cũng là chủ mưu của chuyện thì đây?
Cô với lòng quên nhưng trong lòng đau nhói.
“Bát gia, thiếu phu nhân trong lòng kính trọng Bát gia, dù chuyện gì xảy , Bát gia nhớ rằng thiếu phu nhân và chủ nhân cũng là của Bát gia.”
Trong lòng Mỗ Mỗ, dù là tình yêu thế nào cũng bằng ơn nghĩa Thẩm Vân Nguyệt ban cho.
Cô hy vọng Vân Bát Thúc một lựa chọn đúng đắn.
Vân Bát Thúc: ...
Trong lòng đột nhiên dâng lên điềm báo .
“Ông còn thấy ai nữa ở chùa Lăng Vân?”
“Bát thúc, chúng ở chùa Lăng Vân gặp đại cữu gia và kẻ hại chúng .” Thẩm Vân Nguyệt tới cầu gỗ bên lầu nước.
“Đại bá phụ, ông sức khỏe , đến chùa?”
Vân Bát Thúc cau mày.
Khúc lão gia ngáp một cái tiến , : “Thẩm cô nương, đang ngủ trưa, gọi làm gì?”
“Đã chiều tối , ông còn ngủ trưa?”
Khúc lão gia ha ha: “Ta ngủ phân thời gian.”
Khúc lão gia trong lầu nước, ba xuống.
Thẩm Vân Nguyệt nhẹ giọng :
“Xuống núi, cử gọi Vân Cửu Thúc . Vừa cũng sai gọi bảy thúc đến.”
Thẩm Vân Nguyệt tất nhiên rõ đầu đuôi sự việc cho nhà họ Vân.
Người đó là do cô giết.
Còn về kế hoạch tương lai của mấy nhà họ Vân, cô sẽ tôn trọng lựa chọn của họ.
Nghe Thẩm Vân Nguyệt , trong lòng Vân Bát Thúc càng dâng lên dự cảm lành.