Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 324: Tự cho rằng vẫn là người lương thiện

Cập nhật lúc: 2025-10-20 10:00:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những chiếc kim Bạo Vũ Lê Hoa trong tay Thẩm Vân Nguyệt bay , Lão Quỷ một né tránh mũi kim.

Thẩm Vân Nguyệt chỉ mỗi kim đó.

Cùng lúc kim bay , chất độc giấu trong đó cũng lan tỏa.

Đôi mắt lạnh lùng của nàng về phía Vân Đại Lão Gia đang ngã xuống đất, mắt chất chứa tức giận; nàng chuyển ánh sang phía Liễu Viễn đại hòa thượng.

“Các vì mối thù riêng của mà sắp đặt, khiến thái tử phế và nhà Thẩm cùng nhiều gia đình khác hoàng đế xử trảm. Các nên rằng, trừ khi chúng mãi mãi vạch trần chân tướng, nếu thì nhất định sẽ buông tha— để các trả giá bằng máu.

Người nhà các thể chết, vì họ mà các bất chấp tất cả báo thù. (Còn) nhà nhà thì ?”

“Vậy nhà c.h.ế.t ?”

“Người như Thẩm Thủ Phụ trong ký ức nguyên — một bậc quân tử đoan trang, như mài dũa tinh tế — c.h.ế.t chỉ vì những toan tính ích kỷ của bọn họ.”

“Muốn diệt cả triều Đại Chu thì muôn vàn cách,

nhưng bọn họ chọn con đường trả bằng quá nhiều sinh mạng khác.”

Kẻ mặc áo đen lộ vẻ tàn nhẫn mặt.

“Vậy thì cơ? Mạng của bọn họ tất cả đều bằng mạng của Vân Vị.”

ngươi bày mưu g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của Vân Vị.” Thẩm Vân Nguyệt mỉa mai. “Người quan trọng nhất đời bà ngoại các ngươi giết.”

“Ha ha ha. Hắn cũng chỉ là con của tên hoàng đế chó đó thôi, vốn dĩ chúng định tước mạng . Chính tên hoàng đế ngu g.i.ế.c con ruột của .”

Kẻ áo đen phá lên khanh khách.

"Nếu cử điều tra, họ tìm thấy tất cả bằng chứng chứng minh Thái tử thuộc hạ của che giấu."

" thậm chí còn chẳng buồn điều tra; chỉ đơn giản là g.i.ế.c c.h.ế.t chính con trai ."

Thẩm Vân Nguyệt cảm thấy lạnh sống lưng. Ban đầu họ định g.i.ế.c c.h.ế.t tùy tùng của Thái tử và làm tê liệt quyền lực của ông .

Họ ép Thái tử lên tàu của họ.

Sau đó, g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế, đổi tên triều đại thành Đại Chu.

Không ngờ, hoàng đế làm trái ý.

Hắn c.h.é.m đầu thái tử Thẩm Từ Hiên và những khác.

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng áo đen đầu độc. Không thuốc giải.

"Hừ, g.i.ế.c ngươi để tế thần cho phụ Thẩm Từ Hiên và ." Nàng lạnh lùng Nguyên Đạt hòa thượng. "Sư phụ, ngài nghĩ rằng ngài thể rửa sạch tội bằng cách xuất gia ?"

“Ngươi họ con đường đó, ngăn cản mà còn tạo điều kiện cho họ.”

“Hôm nay sẽ tha cho chùa Linh Vân.”

Mí mắt Thẩm Vân Nguyệt thoáng sát khí, lạnh lùng như tu la.

khinh bỉ áo đen và Liễu Viễn đại sư.

Bên ngoài, tiếng đấu vẫn vang dứt.

Quốc sư ngoài phòng canh giữ, vọng : “Thẩm Vân Nguyệt, cần tay ? Lão hòa thượng hiểu chuyện, bọn cũng hiểu.”

Người áo đen bỗng vọt lên, một chưởng đẩy Liễu Viễn :

“Ngươi cút , để cùng ả chịu phận!”

Chỉ cần Thẩm Vân Nguyệt chết, Phó Huyền Hành nhất định sẽ phát điên; khi đó Liễu Viễn thể lợi dụng Phó Huyền Hành để đạt mưu đồ.

Người áo đen chẳng màng sống chết, chỉ bận tâm xem kế hoạch của họ thành .

Họ chỉ quan tâm liệu điều họ thể thành hiện thực .

Bức tường gần đó sụp xuống.

Viên Đại hòa thượng nhảy .

Thẩm Vân Nguyệt kịp phản ứng thì quá muộn.

Nàng thấy tên áo đen cùng c.h.ế.t nên liền nổ súng.

Đầu gối của tên áo đen gãy.

Khuỷu tay cũng gãy.

Bốn phát s.ú.n.g .

Thẩm Vân Nguyệt hạ s.ú.n.g xuống, khóe môi nhếch lên một nụ khinh bỉ.

"Chỉ bằng chút bản lĩnh mà ngươi dám đấu với ?"

"Nữ nhân độc ác."

“Ha ha ha, lão quái vật, cái đồ độc phụ như cũng chắc thua ngươi.”

Thẩm Vân Nguyệt trong tay cắm một chiếc kim vàng, ghim thẳng đỉnh đầu áo đen.

“Thế nào bây giờ? Ngươi khiến Tiểu Cửu gân mạch đứt lìa mà chết, khiến nhà họ Thẩm chịu tai ương.”

Nụ tàn nhẫn của Thẩm Vân Nguyệt khiến lạnh sống lưng.

Người đàn bà còn mà gọi là lương thiện? Rõ ràng như một kẻ điên cuồng.

“Ta nỡ để ngươi c.h.ế.t vội. Từ giờ trở , hãy thưởng thức cảm giác tra tấn .”

Nói xong, Thẩm Vân Nguyệt dậy, đá nhẹ áo đen.

Hoàng hậu và Quốc sư ngay lập tức bước .

Hoàng hậu chứng kiến việc liền vỗ tay khen ngợi:

“Thẩm Vân Nguyệt, thật sai . Suýt nữa tưởng ngươi định cứu .”

“Hừ, lớn lên truyện nông phu và con rắn. Mấy lời nước mắt cá sấu của Vân Đại Lão Gia, làm khiến đổi lòng?”

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc qua một cái.

“Ám Dịch, trói lên cây ở núi chùa Linh Vân. Lau sạch m.á.u tay chân , bôi thuốc cầm m.á.u vết thương.”

Hoàng hậu chứng kiến bộ cảnh tượng khỏi vỗ tay tán thưởng.

“Thẩm Vân Nguyệt, thật sai . Suýt nữa tưởng ngươi sẽ cứu .”

“Hừ, lớn lên truyện nông phu và con rắn. Mấy lời nước mắt cá sấu của Vân Đại Lão Gia, làm khiến đổi ý ?”

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc qua một cái.

“Ám Dịch, trói cây ở núi chùa Linh Vân. Lau sạch m.á.u tay chân , bôi loại thuốc trị thương nhất để cầm máu.”

Hoàng hậu vẫn đang còn suy nghĩ về chuyện truyện nông phu và con rắn, thế bấy giờ mới ngẩng lên, cau mày hỏi:

“Ngươi định làm gì ?”

“Đời cần chút ngọt ngào.”

Thẩm Vân Nguyệt mỉm tiếp tục truyền lệnh:

“Bôi mật ong lên khóe mắt, mũi, miệng và quanh tai . Cả chỗ vết thương cũng bôi một lớp mật thật dày — cái lưỡi trong miệng đáng ghét lắm.”

“Vả , đập rụng mấy chiếc răng của cho xong.”

Nàng thản nhiên như xong, Hoàng hậu và Quốc sư liếc một cái.

Người đàn bà quả thật thủ đoạn độc địa.

Ám Dịch đáp “ kéo kẻ mặc áo đen .

Phía họ để một vệt m.á.u dài nền đất.

Thẩm Vân Nguyệt đuổi theo Liễu Viễn đại hòa thượng — nàng hiểu rõ quan hệ “khốn cùng thì đừng truy” .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-324-tu-cho-rang-van-la-nguoi-luong-thien.html.]

Hơn nữa Liễu Viễn võ nghệ cao cường, nếu truy sát liều mạng sẽ dễ rơi bẫy của y.

Thà chờ xem kế hoạch tiếp theo của y còn hơn.

Nàng tiến tới bên Vân đại lão gia; lúc trong ông chỉ còn thở thoi thóp.

Ít nhờ Thẩm Vân Nguyệt dùng một thuốc mà giữ mạng ông đến giờ.

giờ đây Vân đại lão gia ước gì c.h.ế.t sớm.

Ông mở trừng mắt đầy căm hờn, lườm Thẩm Vân Nguyệt — đàn bà c.h.ế.t tiệt , một chút tôn kính lớn tuổi.

Thẩm Vân Nguyệt xổm xuống bên ông.

“Đại cữu gia, đừng như . Tôi chỉ làm điều làm.”

“Hay là ông cố ý nhắc tới chùa Linh Vân mặt Bát thúc?”

Lúc Thẩm Vân Nguyệt hiểu : Vân Bát thúc và những khác lẽ hề chuyện .

Vân đại lão gia lộ vẻ bi ai:

“Tiếc thật, vẫn thấu.” Ông vốn định lợi dụng phận trưởng bối mà dần dắt dụ Phó Huyền Hành và cô về phe .

khi thấy hành động của hai , cơn hận trong lòng ông càng giải toả — thứ ông chỉ là quyền lực trả thù đơn thuần, mà là cái chết, là hàng vạn mạng .

Ông thấy mảnh đất chìm trong khổ nạn.

Dựa cái gì mà họ, gia tộc danh gia vọng tộc gần nghìn năm của họ Vân, nhánh quý nhất chịu đại kiếp nạn như ?

Ông là để cho đại đa đời cùng c.h.ế.t theo.

Đến khoảnh khắc , ông nhớ đến những theo ông ở Vân gia trang.

“Thẩm Vân Nguyệt, làm chịu. Những ở Vân gia trang hề chuyện.” Vân đại lão gia thở dốc .

Thẩm Vân Nguyệt đáp gì, chỉ nhếch môi lạnh:

“Là ? Vậy thì ? Giờ họ cũng tin tưởng .”

“Ngươi đúng là đồ độc phụ.”

“Đại cữu gia, từ ‘độc phụ’ đối với là lời khen tuyệt nhất.”

Thẩm Vân Nguyệt vẫy tay gọi:

“Bát Niệm, qua đây.”

“Thiếu phu nhân.”

“Đại cữu gia cả đời tuy phong hoa, thưởng cho ông chức vị cao hơn ?”

“Dạ.”

Bát Niệm mỉm , lấy một chậu nước cùng giấy tuyên từ trong chùa .

Lấy một tờ giấy thấm ướt nước, đặt lên mặt Vân đại lão gia đang mở to mắt.

“Thẩm Vân Nguyệt, thả hết ở Vân gia trang .”

Giết còn đ.â.m thọc tâm can.

Thẩm Vân Nguyệt chắc chắn sẽ oán trách những Vân gia trang chuyện. Vấn đề là tại để Vân đại lão gia nhắm mắt lìa đời như ?

Chết mà yên lòng mới là kết cục xứng đáng nhất với ông .

Lớp giấy tuyên dán lên mặt ông ngày một nhiều.

Dần dần…

Vân đại lão gia đá vài cái chân, trút thở cuối cùng.

Thẩm Vân Nguyệt khinh bỉ liếc một cái, chậm rãi bước đến cửa.

“Giữ xác ông , chờ lão quỷ c.h.ế.t cùng chôn trong hang núi, coi như thỏa mãn lòng họ.”

Tự cho vẫn còn thiện lương.

Dù họ c.h.ế.t , cũng sẽ cho họ chôn trong hang núi.

Từ phía núi vang lên tiếng kêu thảm thiết của mặc áo đen.

Thẩm Vân Nguyệt thể để Mạc Dĩ Nhiên và những đây nữa.

lệnh cho Bát Niệm và dẫn Mạc Dĩ Nhiên cùng những khác xuống núi .

Thẩm Vân Nguyệt đến đại hùng bảo điện.

Quỳ tượng Phật, thành kính khấu đầu, miệng niệm “Vãng sinh chú” bốn mươi chín .

Đó là để cầu nguyện cho Thẩm Từ Hiên và những khác.

“Thiếu phu nhân, những võ tăng ?” Bát Niệm đến quỳ bên tấm thảm bên cạnh Thẩm Vân Nguyệt hỏi.

“A Di Đà Phật!”

Thẩm Vân Nguyệt vẫn quỳ tấm thảm, mắt xuống bàn thờ.

“Trước tiên giam giữ . Nhớ cho họ uống nhiều thuốc bổ xương cốt, để khi thời gian thì để Ám Dễ thẩm vấn.”

“Vâng.”

Bát Niệm đáp, dậy cửa.

“Thiếu phu nhân, nếu chuyện gì cứ gọi , yên tâm để chị một .”

Hóa Bát Niệm cũng phát hiện điều khác lạ bàn thờ.

“Ừ, đợi cô đến .”

Bát Niệm truyền tin, lâu .

Khi cô đến thì thấy Thẩm Vân Nguyệt ở đại hùng bảo điện nữa.

Bát Niệm vén tấm vải bàn thờ lên, thấy miệng hang ai đó di chuyển, đoán chắc Thẩm Vân Nguyệt xuống đó.

Nghĩ một lúc, Bát Niệm vẫn bên cạnh bàn thờ chờ.

Nhân lúc Bát Niệm ngoài, Thẩm Vân Nguyệt liền lên xuống hang.

Một xuống, gặp nguy hiểm thể trốn trong gian.

Gặp bảo vật cũng thể cất giữ trong gian.

Nếu dẫn theo Bát Niệm, phần nào sẽ khó xử lý thoải mái.

Đi sâu trong, phát hiện nơi rộng.

Thẩm Vân Nguyệt theo hang núi tiếp tục sâu.

Rõ ràng đây là một nơi đào khoét, ở giữa hang động tự nhiên phần mở rộng .

Có kho chứa.

Bên trong lương thực.

Vàng bạc châu báu.

Vũ khí.

Có vẻ họ hiểu rằng nên bỏ hết trứng một giỏ.

Thẩm Vân Nguyệt đến cũng như cơn châu chấu qua, quét sạch thứ.

Đến một hang động, bà ngửi thấy mùi thối rữa nồng.

Trong lòng Thẩm Vân Nguyệt cảnh giác.

Hóa , Lăng Vân Tự thật sự âm mưu bí mật.

Loading...