Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 294: Ta hứa với nàng cả đời không rời bỏ
Cập nhật lúc: 2025-10-19 02:13:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm xanh nghiêng mắt trừng , lạnh lùng khẩy: “Nếu năng lực thì nên làm việc của .”
Vân Ẩy gật đầu.
“Ồ, rửa mặt ngủ đây.” Nói rời .
Đêm Xanh chỉ Vân Ẩy mà càu nhàu: “Đệ tử thật ngốc quá. Nói thật, với Phó Huyền Hành đều thông minh như , đứa họ đầu óc cứ kịp ?”
“Có con nuôi của chú ruột ?”
Thẩm Vân Nguyệt nhún vai: “Bác gái , nếu là con nuôi chắc chắn sẽ nhận con thông minh lanh lợi.”
“Chắc chắn là con đẻ.”
Đêm Xanh bất đắc dĩ thở dài, bước về chỗ ở.
Vân Ẩy: … Lại là một ngày la mắng nữa, làm thật khó.
Cố lão mặt nghiêm trọng đứa nhỏ Chín đang giường, ông xuống bắt mạch cho đứa nhỏ.
Không thể tin nổi nhíu mày, đổi tay bắt mạch.
“Lạ thật. Mạch của cháu hình như khác ?” Theo lý mà thì nên như .
Bên cạnh, Mạc Ấu Đình hớn hở nhướn mày, “Có thể giống ? Chị họ dùng trăm năm Tử Tử, trăm năm Tử Chi, trăm năm Tử Liên, ngay cả cách nấu thuốc cũng cầu kỳ.”
“Đến cả ấm nấu thuốc cũng là ấm của Dược thần ngày xưa dùng, bên trong còn nhiều tinh hoa. Chị họ trình độ kém thì , chỉ cần bảo bối nhiều vẫn thể kéo mạng từ tay Thần Chết về.”
Mạc Ấu Đình tự tin, như hoa hướng dương mùa hè đầy mạnh mẽ.
Cố lão mà mắt sáng lên.
“Nhiều đồ ?”
“Ừ, cất cái ánh mắt đó .” Mạc Ấu Đình , “Chị họ còn , còn quan trọng hơn những thứ c.h.ế.t đó. Tuyệt đối làm mấy chuyện m.ổ b.ụ.n.g giấu ngọc như .”
Nhiều thầy thuốc thích sưu tập những dược liệu cực phẩm.
Với họ, trừ khi là quan trọng.
Nếu thì bỏ dược liệu quý hiếm trong bộ sưu tập của .
Nghĩ tới những dược liệu quý trong tay Thẩm Vân Nguyệt, Cố lão chợt thấy rộng lượng là vì những thứ đó với cô cũng thể hoặc .
“Nàng nhỏ , tới lui đều là chị họ. Không ý kiến của riêng ?”
“Ý kiến của chị họ hơn nhiều so với ý kiến của .” Mạc Ấu Đình để ý đến ánh mắt khác.
Cố lão buông tay khỏi đứa nhỏ Chín.
Thở dài một , “Dù chúng đến, cháu cũng sẽ khỏe thôi.”
“Thẩm tiểu thư gọi chúng tới, ngoài mong cháu nhanh chóng hồi phục.”
Lời Cố lão như tiếp thêm sức mạnh lớn cho đứa nhỏ.
Ông Thẩm Vân Nguyệt sẽ bỏ cuộc với .
Đôi mắt đẫm nước, mấy ngày qua thật đau đớn.
Anh sợ thấy tương lai.
Nằm như sâu thịt giường, ăn uống đại tiểu tiện đều nhờ phục vụ.
Cố lão dậy chậm rãi, đỡ lấy cánh tay con khỉ, cuối cùng đứa nhỏ Chín thật sâu, “Các ngươi gặp Thẩm tiểu thư đúng là phúc khí.”
Thuốc Vương Cốc hợp tác với như cũng là phúc phần.
Ít nhất, nhiều nghiên cứu của thuốc vương cốc đều cần dược liệu. Có những thứ dược liệu lên thành phố Vân Châu đấu giá còn nhờ may mắn, chỉ thể tìm thấy ở chỗ Thẩm Vân Nguyệt.
Lúc nãy ông trong sân.
Dọc theo góc tường trồng nhiều loại dược liệu.
Ngay cả mái nhà, lớp xanh mướt như rêu cũng là dược liệu khó trồng.
Chao ôi!
Đứa nhỏ , thật dụ dỗ nàng về Thuốc Vương Cốc.
Cố lão suy nghĩ lung tung phòng bên, thèm rửa mặt, xuống ngủ ngay.
Bát Niệm mấy chuyện Cố lão bắt mạch gì.
Ngay lập tức vui mừng khôn xiết.
Bát Niệm dúi tay véo mũi đứa nhỏ Chín, mếu máo :
“Nhỏ Chín, vì mấy ngày nay chị thèm ăn bánh ngọt đấy. Cậu khỏe mua bánh ngọt cho chị ăn mỗi ngày.”
Đứa nhỏ Chín yếu ớt .
“Được. Bát tỷ, sẽ mua bánh ngọt cho chị ăn mỗi ngày.”
Bát Niệm âu yếm vuốt tóc , “Nhỏ Chín khổ .”
Đứa nhỏ Chín ứa nước mắt.
Bọn họ lớn lên cùng , Ám Dịch như cả của bọn họ.
Đứa nhỏ Chín và đứa nhỏ Mười nhỏ nhất.
Mỗi luyện tập vất vả, họ lén .
Bát Niệm luôn đến bên cạnh, nhón chân vuốt tóc họ, nhỏ giọng :
“Nhỏ Chín khổ .”
Lần nào câu đó cũng cho đứa nhỏ Chín sức mạnh vô tận. Anh nghẹn ngào:
“Đừng với chủ nhân là nhát gan.”
Bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng lạnh lùng của Phó Huyền Hành, “Nói đều . Việc nhỏ như mà chịu , làm làm chuyện lớn?”
“Chủ nhân, thuộc hạ khỏe , nguyện nhận phạt.”
Phó Huyền Hành mỉm , đứa nhỏ Chín vượt qua nỗi sợ trong lòng.
Anh bước .
Vào trong phòng.
Thẩm Vân Nguyệt bộ váy màu vàng non, viền váy thêu vài đóa hoa nhỏ, vài con bướm đang dang cánh.
Trông thật rực rỡ.
Phó Huyền Hành chăm chăm, ngẩn .
Thẩm Vân Nguyệt từ cửa sổ, nhịn khúc khích.
“Huyền Hành, điên ?”
Phó Huyền Hành tỉnh , bước đến bên cạnh cô. Kéo chiếc ghế tre xuống, ánh mắt vui mừng vẫn dán mặt cô.
Giọng trầm:
“Ta choáng thật. Hóa Vân Nguyệt của còn nhiều điều bất ngờ thế.”
Nói chuyện, Phó Huyền Hành ôm chặt Thẩm Vân Nguyệt lòng.
Về tình cảm, cũng rành lắm. Chỉ bản năng thích một , đối xử với cô .
“Vân Nguyệt, mau trưởng thành . Anh sợ, sợ một ngày thật sự đối mặt với em sẽ kìm lòng .” Phó Huyền Hành trìu mến vuốt má cô.
Thẩm Vân Nguyệt ngờ chỉ bộ đồ thôi.
Cô đẩy Phó Huyền Hành .
Ngược ôm chặt hơn.
Ánh mắt tinh nghịch của Thẩm Vân Nguyệt lóe lên ý trêu chọc.
Cô cố ý kéo dài giọng, mềm mại mượt mà gọi:
“Huyền Hành ca ca.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-294-ta-hua-voi-nang-ca-doi-khong-roi-bo.html.]
Phó Huyền Hành: … c.h.ế.t mất .
Trong lòng sóng nước trong xanh đang gợn lên, thầm :
“Vân Nguyệt, cô mèo nhỏ làm khổ tâm quá.”
Thẩm Vân Nguyệt đưa tay véo môi Phó Huyền Hành, cắn nhẹ đầu ngón tay. Nhẹ nhàng cắn mơn trớn.
Cảm giác tê tê theo đầu ngón tay lan đến tận đáy lòng Thẩm Vân Nguyệt.
Má đỏ bừng.
Mặt dần dần trở nên quyến rũ như quả đào chín mọng.
Phó Huyền Hành cúi đầu, thả tay cô .
Môi lạnh nhẹ nhàng chạm lên môi đỏ mọng của Thẩm Vân Nguyệt, nhẹ nhàng khám phá sự ngọt ngào chỉ riêng hai .
Lâu lắm.
Phó Huyền Hành mới buông Thẩm Vân Nguyệt .
Hai từ lúc ban đầu gì, giờ chút thành thạo trong hôn.
Phó Huyền Hành đưa ngón cái vuốt môi cô, mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc.
“Vân Nguyệt. Ta cuối cùng cũng hiểu vì những văn nhân thi sĩ luôn ca ngợi tình yêu nam nữ.”
“Trước đây thích mấy chuyện đó. giờ, thấy vẫn đủ diễn tả những gì .”
Phó Huyền Hành ngửi hương thơm nữ tính của cô, “Ta chỉ lấy cả giang sơn làm sính lễ, cưới em làm vợ. Lúc đó sẽ tổ chức một đám cưới thực sự chỉ dành cho chúng .”
“Không đám cưới ép làm hồi đầu.”
“Mà là chân thành cầu hôn em.”
Hai nhớ lúc đầu gặp và lễ cưới, như chỉ mới hôm qua.
Thoắt cái nửa năm trôi qua.
“Khi lấy giang sơn làm sính lễ, hứa với em cả đời rời bỏ.” Thẩm Vân Nguyệt kìm xúc động .
Cô vốn đặt tình cảm lên hết, nhưng cũng sợ đối diện thật với lòng .
Thẩm Vân Nguyệt giới hạn của .
Cô cũng sức chịu đựng, đối với gia đình, yêu, bạn bè đều như .
Chàng thiếu niên mặt sẵn sàng trao lòng thật, cô cũng sẵn lòng hứa hẹn.
Phó Huyền Hành .
Lần đầu tiên như một đứa trẻ, chút gánh nặng, cả tâm hồn đều nhảy múa trong niềm vui sướng.
Anh , từ khi thể nhớ thì từng vui đến .
“Một đời một kiếp đủ. Ta định ước với em đời đời kiếp kiếp.” Phó Huyền Hành ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Vân Nguyệt đầy quyết tâm.
Anh nặng tình dục.
duy chỉ buông tay Thẩm Vân Nguyệt.
Nhớ lời vua cha, nhịn thì thầm:
“Con gái Thẩm Thủ Phụ thật sự thú vị.”
Lại ôm Thẩm Vân Nguyệt lòng, Phó Huyền Hành suy nghĩ trở về quá khứ. “Vân Nguyệt, vốn với con gái.
Lười chuyện phiếm với họ. Lúc đó vua cha : Có lẽ chỉ con gái Thẩm Thủ Phụ mới thể trị ngươi.”
Thẩm Vân Nguyệt nhướn mày, :
“Vẫn là vua cha hiểu ngươi nhất. Ha ha ha…”
Phó Huyền Hành đưa tay gãi ngứa, Thẩm Vân Nguyệt né tránh.
Hai trong nhà như những đứa trẻ chơi đùa.
Ân Bát Thúc khi vất vả trở về Bách Gia Thôn, định tìm Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt thì thấy tiếng khúc khích và tiếng trốn tìm đuổi của hai trong nhà.
Ông dừng bước.
Khoé miệng khẽ nở nụ mãn nguyện, nhớ rằng Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành cũng chỉ mới hơn mười tuổi.
Nếu vì Phó Huyền Hành từ nhỏ nuôi dưỡng lạnh lùng nghiêm khắc.
Nếu vì tai họa xảy khiến họ trưởng thành sớm.
Thì bây giờ họ chính là ở độ tuổi nhất.
Ân Bát Thúc dùng tay sắt đặt xuống gánh vai. Mộc Nha xa ông, từng thấy ông vui đến .
Ông Bát vốn luôn nhu mì như ngọc, lịch thiệp thì nay cũng nụ thoải mái như .
Mộc Nha kiềm tiến đến.
“Bát gia.”
Ân Bát Thúc thu nụ , nhẹ gật đầu.
“Mộc Nha cô nương.”
“Bát gia, là ông rửa mặt nghỉ ngơi một lát . Khi chủ nhân họ rảnh, sẽ mời ông đến.” Mộc Nha nắm chặt nắm đ.ấ.m buông xuống.
Không thể giấu nổi sự lo lắng và kích động.
Ân Bát Thúc ngẩng đầu lên cửa sổ tầng .
Hai vẫn đang đuổi , xen lẫn tiếng của Phó Huyền Hành: “Vân Nguyệt, em chịu thua ?”
“Không thua, kiên quyết thua. Anh xem làm gì ?”
Phó Huyền Hành : “Ta thua . Ta chịu thua.”
Thu ánh mắt, Ân Bát Thúc gật đầu. Với thái độ lịch sự nhưng phần xa cách, ông :
“Làm phiền cô nương Mộc Nha .”
Nói xong, ông bước lên, trở Yên Cư.
Mộc Nha đờ đẫn bóng lưng ông, Ân Bát Thúc cảm nhận tình cảm đặc biệt của Mộc Nha dành cho .
Chỉ là ông thể chấp nhận tình cảm đó.
Mộc Nha còn quá trẻ.
Nếu năm đó ông lấy vợ sớm, tuổi của Mộc Nha cũng chỉ bằng tuổi con ông.
Ân Bát Thúc liếc quần áo và giày dép , ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trở về Yên Cư rửa mặt bộ quần áo mới.
Mộc Nha tự tay bếp nấu một bát mì.
Chiên hai quả trứng ốp la, chọn hai đĩa món nhỏ, luộc một đĩa rau xanh, một đĩa thịt hoa hồng đỏ. Tất cả mang đến Yên Cư, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Bát gia.”
Ân Bát Thúc mở cửa, chiếc áo dài màu trắng ngà càng làm ông trông như viên ngọc quý chạm khắc tinh xảo.
Mộc Nha tránh ánh mắt ông.
“Thiếu phu nhân bảo mang đồ ăn đến cho Bát gia, ăn xong hãy thư phòng.”
Một câu của thiếu phu nhân khiến Ân Bát Thúc nuốt lời từ chối trong.
“Để đó .”
Ân Bát Thúc bước sang một bên, nhường Mộc Nha trong.
Mộc Nha lượt đặt bát mì và các món ăn lên bàn. Tay cô run nhẹ khi nắm khay, cúi đầu :
“Bát gia, cáo từ.”
Nói xong, Mộc Nha rời .
Ra ngoài nhà.
Mộc Nha mới phát hiện mồ hôi ướt đẫm.