Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 290: Quá nhiều phiên bản của Vân Hành Điện Ninh Viễn kết hôn rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-19 02:13:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Đại Khôi thực sự thành tâm quy phục, đường quá nhiều phiên bản về Vân Hành Điện .

Người nhiều nhất là về điện chủ Vân Hành Điện: mắt như cái búa, miệng thể nuốt thú.

Hai bàn chân lớn hơn cả bụng bình thường, xuống một cái thể ép chảy ruột vài .

Phu nhân điện chủ Vân Hành Điện trông như yêu quái, một miếng cắn xuống, đầu đàn ông nuốt sống.

Cậu kéo kể chuyện hỏi:

“Đôi mắt nào thấy? Đôi tai nào ? Nói phét kinh quá!”

Phó Huyền Hành cúi về phía , đưa tay nâng lên, bảo Lưu Đại Khôi dậy.

Giọng mang chút ấm áp: “Đều là nhà , chỉ cần các ngươi trung thành hai lòng.”

“Nếu kẻ nào phản bội , kết cục còn thảm hơn bọn Thanh Bang.”

Lưu Đại Khôi hai tay bắt chéo, nét mặt chính trực: “Đương nhiên , phản bội chủ nhân đều là đồ bỏ , kẻ hèn nhát.”

Ở bờ sông Cang, Khâu Chí Anh hắt liên tục, co kéo lấy áo.

“Sắp đến hè , làn gió âm u lạnh lẽo thế chui ?”

Làn gió lạnh luồn kẽ xương, khiến run rẩy mấy .

Ở Bách Gia Thôn.

Lưu Đại Khôi ghế.

Thẩm Vân Nguyệt thấy quen uống , liền gọi vọng xuống:

“Mộc Dao, lấy cho một bình nữ nhi cổ thụ, còn mấy món điểm tâm ăn no ?”

Mộc Dao suy nghĩ một chút, ngẩng đầu trả lời:

“Hôm nay Âu tỷ gửi đến bánh bao thịt, lấy vài cái mang lên.”

Lưu Đại Khôi đưa hết bạc đường cho cha . Tiền kiếm đường cũng dự định chia cho những tìm việc.

Từ đến nay ăn nhiều, hôm nay chỉ ăn ba cái bánh bao ngô.

Bụng rỗng trống, bắt đầu phản đối.

Xấu hổ xoa bụng: “Phu nhân, đói lắm.”

Thẩm Vân Nguyệt mỉm : “Nghe những chuyện đường kể cho chúng , dù đói cũng ăn chút bánh bao lót .”

Mộc Dao bê lên mười cái bánh bao thịt, một bình nữ nhi cổ thụ.

Lại lấy hai miếng bánh từ bếp.

Lưu Đại Khôi nuốt nước bọt, quả nhiên vàng ở cũng sáng.

Đến nơi đày ải, bọn họ vẫn sống hơn khác.

Phó Huyền Hành cầm chén uống một ngụm đặt xuống, thấy Lưu Đại Khôi ngại ngùng, liền nhếch mi mắt lười biếng :

“Ăn , tất cả đều cho ngươi ăn.”

Nói , Lưu Đại Khôi khách sáo, ăn hết sạch thứ bàn như gió cuốn mây tan.

Thẩm Vân Nguyệt nghĩ một lát, liền sai Mộc Dao nấu mì cho mấy theo Lưu Đại Khôi xuống ăn.

Trước bữa tối.

Bát Niệm tỉnh .

mở mắt thấy trong nhà ở Bách Gia Thôn.

Mắt tối , nhịn tự tát một cái mặt.

Cô lo ai bảo vệ Thẩm Vân Nguyệt, vội vàng xuống giường.

Không kịp mang giày, chân đất đến bên cửa sổ, mở cửa sổ.

“Tam ca.”

Ám Tam thò đầu từ cây, mép môi khẽ cong.

“Cô tỉnh ?”

“Thiếu phu nhân ?” Bát Niệm lo lắng cho Thẩm Vân Nguyệt.

Ám Tam vuốt mũi: “Ngươi là hai vị chủ nhân mang về.”

“Tiểu Bát, Tiểu Cửu thương .”

Bát Niệm mới chợt hiểu, nhận thấy giọng Ám Tam .

“Nặng lắm ?”

“Gân xương đứt rời.” Ám Tam đ.ấ.m mạnh cây, “Chủ nhân mật thư mời Thần Y Dạ Thương đến.”

Bát Niệm: …

nữa, lặng lẽ .

Đến lúc mở cửa định xuống lầu mới nhận ăn mặc luộm thuộm, cũng mang giày.

Thẩm Vân Nguyệt trong gian vẫn luôn nghiên cứu cách dùng thuốc cho Tiểu Cửu.

Cô cầm một cây Địa Mạch Tử Chi, trong gian còn Cửu Phẩm Tử Tham.

Hai thứ nếu dùng , thể giúp gân mạch Tiểu Cửu nối với .

còn kết hợp với Kim Châm thuật.

Lý do mời Dạ Thương đến, là vì Thẩm Vân Nguyệt quá trình tiêu hao thể lực.

Nếu giữ , chỉ công sức đó đổ bể, mà Tiểu Cửu còn sẽ biến thành cục thịt lớn cứu .

cùng Dạ Thương làm cùng một lúc.

Trong hồ nước gian.

Lá sen trải đều, bốn bông sen.

Mỗi bông sen dường như giống .

Thẩm Vân Nguyệt cầm hai ly đá xay đào khỏi gian.

Phó Huyền Hành ghế trong thư phòng làm việc.

“Huyền Hằng, đến lúc nào?” Thẩm Vân Nguyệt đưa ly cho Phó Huyền Hành.

Phó Huyền Hành cầm ly uống một ngụm, “Tôi thèm bánh quy, bánh quy vị socola.”

“Đây.”

Thẩm Vân Nguyệt từ gian lấy bánh quy đưa cho .

“Tôi cùng đến Vân Gia Trang thế nào?” Thẩm Vân Nguyệt cũng một chuyến.

Bây giờ Trà Nam Sơn Đỏ bộ do Vân Gia Trang làm bánh.

Nướng xong mới chuyển bến cảng Ỷ Hòa Trấn.

Giao đến Nhậm Đình và Lăng Mạc Hiên bán.

Ngoài Trà Nam Sơn Đỏ, ở núi còn trồng thêm các loại chè khác.

Chè đều Vân Gia Trang rang, trong đó thợ rang chè kỳ cựu do Lăng Mạc Hiên mời đến.

Ở Vân Hành Điện Ỷ Hòa Trấn bán Trà Nam Sơn Đỏ và một loại chè hảo hạng.

“Tự nhiên sẽ cùng .”

Phó Huyền Hành thoả mãn ăn một miếng bánh quy socola.

Anh lấy một quyển sách kịch bản, đưa cho Thẩm Vân Nguyệt xem.

“Tôi luôn cảm thấy chuyện Vân gia lộ từ Thạch Hàn Châu.”

“Có lẽ bọn họ cũng , nên mới đến Thạch Hàn huyện .”

Phó Huyền Hành đến cuối mới nhận sự bất thường của Lão Vương gia An.

Anh tìm chân tướng, chỉ một kiếm giải quyết .

Là Thẩm Vân Nguyệt ngăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-290-qua-nhieu-phien-ban-cua-van-hanh-dien-ninh-vien-ket-hon-roi.html.]

Giết bây giờ sẽ làm Đại Chu triều loạn.

Lại rơi nội chiến hỗn loạn, các nước xung quanh sẽ thừa cơ tay.

Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt hiện đủ sức đối phó bộ tình hình.

Phải chịu nhịn thêm một thời gian nữa.

Đêm xuống.

Phó Huyền Hành dẫn Thẩm Vân Nguyệt đến Vân Gia Trang.

Mới đến vùng đất Vân Gia Trang, thấy Ninh Viễn chui bên cạnh.

Tay cầm một con gà rừng.

Nhìn thấy Phó Huyền Hành hai , vội cất nét mặt hung ác, bằng nụ hoà nhã.

“Biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân.”

Thẩm Vân Nguyệt nhếch mép, “Ninh Viễn thúc, gọi tên và Huyền Hằng , giống như gọi Vân Ấy .”

Ninh Viễn gật đầu đáp lời, vài bước phía .

“Giờ cái chân như mọc , cái tay sắt cũng tiện dụng. Tôi xem như coi nó như vũ khí luôn.”

Ninh Viễn bao giờ nghĩ sẽ cuộc sống như thế .

Cậu Vân Cửu thúc cũng kết hôn.

“Ninh Viễn thúc, chuyện vui ?” Thẩm Vân Nguyệt vui.

Là niềm vui phát từ trong lòng.

Ninh Viễn ngượng ngùng với Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành.

Cậu nghĩ cũng để hậu duệ cho nhà Ninh, hôm qua mua vợ từ tại thị trấn.

Ninh Viễn giải thích:

“Tôi hỏi họ sống ở rừng sâu . sẽ cho cô sống yên no đủ, nếu cô đồng ý theo , sẽ mua cô .”

Phó Huyền Hành ánh mắt sâu thẳm, “Chắc cũng ít .”

Ninh Viễn tưởng rằng ai , ngờ khá nhiều đồng ý.

Cậu chọn một cô gái dáng khá, tính tình hiền lành.

“Cô nhỏ hơn hai mươi tuổi, hôm nay nếu tìm , sẽ giúp cô tìm.”

Ninh Viễn cầm con gà rừng, cũng sáng mai nấu cháo cho cô dâu mới bổ dưỡng.

Thẩm Vân Nguyệt tò mò hỏi:

“Cô bán như thế nào?”

“À, ở mấy vùng châu phủ thường xuyên xảy thiên tai, nhiều lúc sống nổi.

Mấy năm đợt hạn lớn. Cô thương bố em trong nhà họ đói khổ, nên xin đem cô bán.

Đổi hai mươi cân bột mì thô.”

Ninh Viễn hạ mắt xuống, : “Người mua cô là một gia đình giàu trong huyện, vài năm cô trưởng thành thành thiếu nữ.

Chủ nhà ý với cô . Cô đồng ý, nhưng cưỡng ép.

Sau một trận ầm ĩ, chủ nhà gọi nhà bán cô .”

Ninh Viễn đương nhiên bận tâm chuyện cô cưỡng ép, chỉ là mối thù nhất định giúp cô báo thù.

Phó Huyền Hành quan tâm mấy chuyện kiểu .

Anh ngước ánh trăng đầu, hỏi: “Chú cả ở nhà chứ?”

“Có, nghỉ ngơi .”

Thẩm Vân Nguyệt :

“Huyền Hành gặp chú cả bàn chuyện. Tôi đến nhà thăm thím, tiện thể cũng mang quà mắt.”

Ninh Viễn , khỏi lo lắng:

“Không , chỉ cần đến nhà chơi thôi, đừng mang gì làm quà.”

Thẩm Vân Nguyệt gì, theo Ninh Viễn đến nhà .

Từ khi Ninh Viễn ý định kết hôn, xây một căn nhà tre gần nhà Bát Vân.

Học theo kiểu nhà họ Phó.

Căn nhà tre tổng cộng hai tầng.

Anh bước sân, gọi vọng trong:

“Hòa nương, nhà khách!”

Từ trong nhà bước một cô gái búi tóc kiểu phu nhân, mười tám, mười chín tuổi.

“Viễn ca, cô là ai?”

“Đây là phu nhân của thiếu gia họ chủ,” Ninh Viễn vui vẻ giới thiệu, “Tôi và tam vị gia đều nàng chữa lành vết thương. Đừng nàng còn trẻ, nhưng ngay cả Dược Vương Cốc cũng khen ngợi nàng là thần y.”

Ninh Viễn ngần ngại khen ngợi Thẩm Vân Nguyệt.

Hòa nương ngày phu nhân nhà chủ ép uống một bình nghệ tây.

Cô lo lắng bản thể sinh nở, trong khi Ninh Viễn lấy vợ là để sinh con.

cảnh của hôm đó.

Tuy nhiên, Ninh Viễn để ý mà vẫn mua cô về.

“Xin phu nhân hãy xem cho Hòa nương, ép uống nghệ tây,” Ninh Viễn buộc chân con gà rừng nhốt chuồng trong sân.

Thẩm Vân Nguyệt quan sát kỹ Hòa nương. Thân hình mảnh mai, dáng thanh tú, đôi mắt to tròn. Nhan sắc thuộc loại khá, thần thái dịu dàng pha chút lo lắng.

Nhìn là kiểu mưu mô.

“Viễn thúc, sẽ bắt mạch cho Viễn thím ,” Thẩm Vân Nguyệt theo cô trong nhà.

Trong nhà một chiếc đèn dầu vàng mờ.

Sau khi bắt mạch cho cô, Thẩm Vân Nguyệt khỏi cau mày: “Viễn thím, thường ngày chị quá lo nghĩ, thư giãn đầu óc hơn.”

Hòa nương nhẹ.

“Viễn ca đối với , cũng chẳng còn gì lo nữa.”

Sau khi bắt mạch,

Thẩm Vân Nguyệt châm cứu cho cô một lúc.

Rồi lấy vài viên thuốc màu đỏ tươi từ ống tay áo: “Mỗi ngày uống một viên, liên tục bảy ngày là .”

“Tôi còn kê cho chị vài thang thuốc bắc nữa, lấy ba bát nước sắc còn một bát, uống khi ăn cơm.”

Sau một lúc ngừng , Thẩm Vân Nguyệt :

“Bình thường thường dùng Đương Quy, Thục Địa, Bạch Thược, Câu Kỷ hầm với gà để uống. Ngoại trừ những ngày “khuê thủy” (ngày hành kinh) thì uống, còn thể hầm một cách ba bốn ngày.”

Hòa nương há to mắt, thể tin :

“Thật thể tin nổi, một tháng lãng phí vài con gà như ?”

Thẩm Vân Nguyệt nhẹ:

“Viễn thím yên tâm , Viễn thúc sẽ tự rừng bắt gà rừng về hầm cho mà uống.”

Ninh Viễn cũng :

“Hòa nương, cô cứ yên tâm. Đừng vài con gà, ngay cả vài con sói cũng sẽ kiếm về cho cô.”

Hòa nương cúi đầu, đôi tai ửng hồng. Cô ngượng ngùng :

“Tôi cần sói làm gì chứ?”

trong lòng thì vui mừng khôn xiết, vì tưởng đời sẽ bán lò gốm ở thị trấn để sống một cuộc đời đáng hổ.

Ai ngờ gặp một với như .

Cô hiển nhiên hy vọng thể điều dưỡng cơ thể, để cùng Ninh Viễn sinh thêm nhiều đứa con.

Loading...