Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 261: Anh ấy thực sự là An Lão Vương gia sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-19 02:10:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Phương Vô Độ thu chiếc quạt xếp, chỉnh sửa nếp nhăn quần áo. Anh khẽ nhấc mí mắt xuống, :
— Các chọc giận Thanh Bang, e rằng ở Vĩnh Hòa trấn khó vững.
— Quốc sư Nam Lý Quốc đang ở châu phủ gần Đại Chu, chừng sắp tới sẽ tới Vĩnh Hòa trấn.
Ngừng một chút, Đông Phương Vô Độ liếc mắt vẻ ban ơn.
Một nụ khinh miệt hiện mặt:
— Sao ngươi đầu quân trướng , lúc đó các sẽ sự bảo hộ của Tây Lương...
Lời còn hết, Phi Tiêu trong tay Phó Huyền Hành bay , cắt mất nửa tai Đông Phương Vô Độ.
— Ta cần ngươi bảo hộ? Ngươi nên tự bảo vệ lấy .
Nửa bên tai rơi xuống đất, Đông Phương Vô Độ vội dùng tay bịt lấy. Đôi mắt ánh lên sự độc ác, gương mặt đầy mưu mô hiểm ác.
— Phó Huyền Hành, là thiện chí cứu các ngươi, nhưng ngươi điều, đừng trách khách khí với ngươi.
Hắn lùi hai bước, chằm chằm Thẩm Vân Nguyệt.
— Người đàn ông khí khái chịu thua thiệt mắt.
Rồi xoay bước khỏi chỗ .
Phó Huyền Hành lạnh lùng khinh thường một tiếng:
— Đạo đức giả.
— Vân Nguyệt, tiếp xúc nhiều với , tâm cơ cực kỳ xa.
Thẩm Vân Nguyệt nhớ lúc một sự cố vô tình, liền giải thích cho Phó Huyền Hành về chuyện lúc đó.
— Không , ngươi lòng , làm lòng khác hiểm ác? Phó Huyền Hành cảm nhận Đông Phương Vô Độ ác ý với Thẩm Vân Nguyệt.
Quả cầu tuyết chạy đến, ngửi thấy mùi máu, liền vội chạy đến nửa chiếc tai mặt đất.
Mũi ngửi một hồi, quả cầu tuyết làm động tác nôn.
Nước miếng trong miệng nó phun vài .
Thẩm Vân Nguyệt: ... Quả cầu tuyết đúng là giống Phó Huyền Hành mà.
Quả cầu tuyết trợn mắt, tỏ vẻ khó chịu chạy vài bước, nhe răng vẻ như đang gườm gườm con ngựa nhỏ đỏ. Sau đó ngoan ngoãn vẫy đuôi, dường như lấy lòng Thẩm Vân Nguyệt.
Thẩm Vân Nguyệt , :
— Quả cầu tuyết, cho nhé.
Cô từ gian lấy một miếng thịt khô ném cho Quả cầu tuyết, nó nhảy lên bắt lấy ngay.
Đến cửa điện Vân Hành.
Biển hiệu Thanh Bang tháo xuống, đó là biển hiệu điện Vân Hành.
Người tuần tra cũng đổi thành của .
Trúc Nhất sắp xếp cùng vài ở Trang Vân Gia tuần tra chung.
Ảnh Hắc mở cửa lớn ở cổng, nhanh chóng tiến tới chắp tay :
— Chủ nhân.
— Chủ viện quét dọn sạch sẽ, quản sự Ám Dịch mua thêm một phòng đầy tớ gửi đến chủ viện phục vụ. Ảnh Hắc càng ngày càng lanh lợi, chuyện và hành xử cũng lịch sự hơn nhiều.
— Lão An và những khác ?
— Để họ ở trong khu nhà bên cạnh chủ viện.
Thẩm Vân Nguyệt gật đầu, Phó Huyền Hành bế cô xuống ngựa.
Phó Huyền Hành bận việc khác.
Thẩm Vân Nguyệt tới tiền viện, định làm một phòng sách ở đây, chuyên để học tập.
Vào trong nhà.
Thẩm Vân Nguyệt từ gian lấy hai dãy giá sách.
Hiện nay sách đắt, một bộ Tứ Thư Ngũ Kinh mới tinh vài chục lượng bạc. Các nhà quý tộc đều sách gia truyền để lộ ngoài.
Giờ phần lớn học sinh đều chỉ sách cũ hoặc là sách chép tay.
Sách cô để giá đa dạng.
Ngoài Tứ Thư Ngũ Kinh, còn đề thi khoa cử hằng năm.
Còn sách thiên văn địa lý, du ký, thậm chí sử lậu, sách về nông nghiệp.
Sách thủy lợi công bộ, sách xây dựng cũng đầy đủ.
Đặt hết lên giá sách, Thẩm Vân Nguyệt hài lòng.
Từ nay về , Thẩm Vân Phong, Ảnh Hắc và những khác đều học hành.
Sau khi đặt xong sách, cô mới về chủ viện, tới con đường nhỏ hàng trúc tím che bóng.
Bỗng tiếng lão An vương gia chút hoài niệm :
— Lão già , con cháu ruột ?
Qua bóng lá trúc.
Quản sự An dừng bước, khẽ ngước mắt, cẩn thận lão An vương gia.
— Cái đó... . mà...
Quản sự An dường như đang tìm lời giải thích hợp lý.
— Chúng nên về Lĩnh Nam ? Lão An vương gia bực dọc , — Sao cảm thấy cháu trai quen thuộc ?
Quản sự An vẻ mặt nghiêm trọng, cúi đầu đáp:
— Không về Lĩnh Nam, chúng về kinh thành .
Lão An vương gia nhấn nhấn trán đau đầu, — Kinh thành?
Hắn như lạc suy nghĩ sâu xa, lấy tay ôm đầu la lên:
— Á, đau quá.
Lão An vương gia lảo đảo, ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-261-anh-ay-thuc-su-la-an-lao-vuong-gia-sao.html.]
Quản sự An vội vàng đỡ ông , nhưng vì tuổi già nên chống đỡ nổi, đành ngã xuống đất để đỡ Lão An vương gia.
— Chủ nhân, ngài đừng làm hoảng sợ nhé!
Thẩm Vân Nguyệt luôn cảm thấy điều gì đó .
Cô kịp suy nghĩ nhiều, vội bước tới.
— Quản sự An, lão vương gia ?
Quản sự An thở phào nhẹ nhõm, vội gọi:
— Tiểu thư Thẩm, mau đến xem thử. Lão vương gia ông đau đầu dữ dội.
Thẩm Vân Nguyệt khỏe mạnh, một tay kéo ông Lão Vương gia đang ngất . Nhìn thấy Trúc Nhất ngang, liền gọi để khiêng Lão An vương gia về phòng ở trong viện.
Về đến phòng.
Thẩm Vân Nguyệt cẩn thận bắt mạch cho Lão An vương gia.
Lâu lắm mới thả tay .
Quản sự An lo lắng ít, liên tục lấy tay lau mồ hôi trán.
— Tiểu thư Thẩm, rốt cuộc thế nào ?
Thẩm Vân Nguyệt suy nghĩ một lát, mới :
— Không vấn đề nghiêm trọng. Máu tụ trong não ông hấp thụ gần hết .
Lão vương gia sớm muộn cũng sẽ phục hồi trí nhớ.
— Tốt quá ! Quản sự An thở phào nhẹ nhõm, nếu phục hồi trí nhớ thì chắc chắn sẽ rối loạn hết.
Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng châm cứu cho Lão An vương gia.
Trán ông ướt đẫm mồ hôi, dường như đang rơi ác mộng.
Miệng ngừng :
— Xin , cố ý. Tha cho ...
Quản sự An càng thêm sợ hãi, mồ hôi chảy như mưa, vội cầm khăn bước tới quỳ giường lão vương gia.
— Tiểu thư Thẩm, Lão vương gia linh tinh thế?
— Là vì làm nhiều chuyện khuất tất, trong lòng hoang mang sợ hãi thôi. Thẩm Vân Nguyệt một cách thờ ơ.
Quản sự An: ... “Không thể để ông tiếp tục như ?”
— May mà cắt miệng. Thẩm Vân Nguyệt rút kim cứu, ánh mắt trầm tư Lão vương gia.
— Có lẽ tiềm thức ông tỉnh táo nhớ quá khứ, nên mới chặn ký ức lâu như .
Một tia sắc lạnh lóe qua ánh mắt Thẩm Vân Nguyệt.
Cô hít một thật sâu, ngước mắt chằm chằm quản sự An :
— Ông thật sự là Lão An vương gia ?
Quản sự An cau mày, nét mặt biểu lộ gì khác thường, chỉ lộ vẻ nghi ngờ:
— Tiểu thư Thẩm, cô nghĩ lão vương gia là ai? Tôi tin chắc các cô điều tra , đương nhiên là ông .
— Là ? Thẩm Vân Nguyệt hạ mắt xuống, dậy :
— Tôi sẽ sửa đơn thuốc, cô hãy sai đến trấn mua thuốc. Đoán chừng vài ngày nữa ông sẽ phục hồi trí nhớ.
— Tôi nghĩ các nên chuẩn để rời trong vài ngày tới.
— Cảm ơn cô nhiều.
Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng lên, ngoài, một đơn thuốc đưa cho quản sự An.
— Đi điện Vân Hành kiểm tra nghiêm ngặt, cô thể nhờ Ám Dịch cử mua thuốc.
Thẩm Vân Nguyệt kỹ nét mặt quản sự An mà thấy gì khác thường.
cô cảm thấy khó chịu một cách vô cớ, lẽ những gì quản sự An hẳn là sự thật.
Phó Huyền hànhđã mật thư gửi về Lĩnh Nam, rằng Lão An vương gia và quản sự An đến Thạch Hàn châu.
liệu thật sự là hai đó ?
Đối với mà miệng nổi một câu thật, Thẩm Vân Nguyệt nghĩ nhất vẫn nên tránh xa.
Thời gian ở điện Vân Hành trôi nhanh, cả Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền hành đều bận rộn.
Còn mấy trong gia tộc vẫn đang ở điện Vân Hành sách.
Thẩm Vân Chính ở Bách Gia Thôn do chủ Lô dạy họ học, cảm thấy bài giảng của chủ Lô chán ngắt, nhưng tác dụng thôi miên thì .
Ban đầu tưởng rằng đến điện Vân Hành sẽ leo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, tự do tự tại như một con khỉ đất.
Ai ngờ đến đây là Thẩm Vân Phong dạy học. Đọc vài câu thì cơn buồn ngủ kéo đến tìm .
Anh mở sách bàn, nửa dựa bàn, mi mắt dần khép .
Phó huyền Thăng thấy mà sửng sốt, tốc độ ngủ của gã nhanh quá.
Vội nhẹ nhàng đẩy ,
— Vân Chính.
— Đừng làm phiền... để bắt cá một lát .
Phủ Tư Thăng: ... Bắt cá ở ?
Chưa kịp hết câu thì Thẩm Vân Phong đến, giật mạnh mí mắt .
— Thẩm Vân Chính, ý kiến gì với ? Tôi đang giảng bài, dám ngủ ?
Áp lực từ dòng m.á.u khiến Thẩm Vân Chính mở mắt .
Anh lên, tỏ vẻ nịnh nọt:
— Anh cả, ngủ , chỉ là mí mắt khó điều khiển, giật một cái là lời ngay.
Nói xong còn cố ý mở mắt to .
Dùng ánh mắt liếc Phó huyền Thăng, bĩu môi dấu nhắc nhở .
Phó huyền Thăng giả vờ thấy, vui mừng khi thấy Thẩm Vân Chính la mắng. Ai bảo gã chạm sách là ngủ liền như .
Không lời dâu chăm chỉ học hành thì đáng đời !