Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 248: Đây có phải chính là cái gọi là xung khắc Bát Tự trong truyền thuyết?
Cập nhật lúc: 2025-10-18 16:32:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khác với An lão quản sự luôn tỏ vẻ rằng nơi phong cảnh vô hạn , An lão vương gia luôn tỏ tò mò với thứ.
Chó hoang ven đường qua, ông còn đưa tay vẫy chào chúng.
“Đằng đó là đứa cháu ngoan của , nó yếu. Mày chăm sóc nó kỹ đấy, lát nữa dẫn mày ăn cứt nhé.”
Phó Huyền Hành: ……
Cậu về phía Thẩm Vân Nguyệt đầy u sầu, “Vân Nguyệt, nửa đêm ba canh lôi thằng lão già ngoài, quan tâm nó quen ai.”
An lão quản sự sợ hãi đến mức run , vội tiến van nài:
“Con trai , trong cảnh , giao tiếp nhiều với lão vương gia lợi cho con đấy.”
“Giang hồ biến đổi khôn lường, con thể trốn ở cũng . Sao đành lòng để gia đình theo con rừng sâu núi thẳm?”
“Rời xa đời, cô đơn thể g.i.ế.c c.h.ế.t họ.”
An lão quản sự hiểu rõ cảnh của họ nên khuyên Phó Huyền Hành bằng giọng trầm trọng và chân thành.
“Người trẻ tuổi cần kiên nhẫn.”
Phó Huyền Hành nghiêng mắt liếc An lão quản sự đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy lão già ý .
“Lão già chẳng chút lòng thương xót nào, trong bụng là kế hoạch xa.”
An lão quản sự nhăn mặt giãn , “A, nhân từ thể quản gia, nghĩa thể quản tài.”
“Nếu lão gây rối thì….”
An lão quản sự lo lắng : “Nếu lão vương gia nhà khỏe , vùng Lĩnh Nam thể sẽ biến động đấy.”
Nói xong, lão cụ khép tay lặng lẽ bước về phía tây.
Biến động ở Lĩnh Nam cũng hẳn là chuyện , Phó Huyền Hành thêm.
Cậu chỉ nắm tay Thẩm Vân Nguyệt, thu ánh mắt dồn lên An lão vương gia.
Hiện giờ, An lão vương gia như một đứa trẻ thơ.
“Huyền Hành, nếu để ý đến lão thì cần thiết để ý.”
Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng : “Chờ lão hồi phục trí nhớ thì cho lão rời .”
“An lão vương gia danh tiếng lẫy lừng, khác với Tiền đại nho, lão là thành tích quân sự thực sự.”
Phó Huyền Hành lạnh nơi khóe miệng, “Một thời gian ngắn là chịu đựng , làm cháu . Làm cháu cho nhiều năm , cũng ngại làm cháu cho khác.”
Thẩm Vân Nguyệt nhịn .
Phó Huyền Hành mắt dịu , cố ý véo mũi cô.
“Cô còn dám .”
Trước mặt Thẩm Vân Nguyệt, lòng yên tĩnh hơn nhiều, cảm giác dễ chịu cũng tràn về.
Thẩm Vân Nguyệt nhẹ ở khóe miệng, “Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”
Lời trong trẻo của cô như viên ngọc rơi tim Phó Huyền Hành.
Cậu cũng giấu nụ môi.
Khi đến cổng nhà họ Thẩm.
Xe ngựa dừng , An lão vương gia Ám Nhị đỡ xuống xe.
An lão vương gia Thẩm Vân Chính đang quỳ đất dùng gậy chọc kiến, mỉm móm mém:
“Chim nhỏ.”
Thẩm Vân Chính lên, ông già tỉnh táo sang Thẩm Vân Nguyệt:
“Chị, ông già từ tới?”
“Ông nội ngã khỏi xe ngựa, chấn thương đầu nên nhớ nhà .”
Thẩm Vân Nguyệt giả bộ khó xử thở dài, “Ông nội tội nghiệp.”
“Chị ơi, mấy kẻ già mà tâm địa vẫn , lỡ chúng lừa hết cả còn chỗ ở trong nhà tranh thì ?”
Thẩm Vân Chính cau mày thành hai con sâu bướm.
“Anh rể, chị xinh và bụng, còn thì chẳng tử tế gì, mà cũng ông già lừa.”
An lão quản sự: …… Đứa nhỏ lời nào cũng sắc bén.
Phó Huyền Hành: …… Đứa nhỏ khen ghê.
An lão vương gia nắm tai Thẩm Vân Chính, lộ hàm răng nhọn :
“Con cũng là cháu ?”
“Con , con ông nội mà.”
Thẩm Vân Chính bực tức đẩy tay ông già , “Chị ơi, ông già là kẻ .”
“Gọi em dâu là cháu dâu, con cũng là cháu .”
Thẩm Vân Chính: …… Cáu c.h.ế.t mất.
Cậu tìm Thẩm Vân Thành và Phó Huyền Thăng đến, ba nghĩ cách dạy dỗ ông già tính .
Ông nội Thẩm và ông già Thẩm chạy tới:
“Vân Nguyệt, đây là khách ?”
“Là của An lão quản sự, đường bệnh nên tới nhà ở vài hôm.”
Thẩm Vân Nguyệt nhà quen An lão quản sự, nhưng lúc đó nhiều chỉ gật đầu chào.
An lão vương gia vui, mở mắt liếc một cái thu ánh mắt kiêu ngạo.
Thái độ giống khách.
“Cháu dâu, ở ? Ta thích ở với mấy lão già , mùi già.”
An lão vương gia chán ghét vung tay.
“Phía nam yên tĩnh hơn, ở đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-248-day-co-phai-chinh-la-cai-goi-la-xung-khac-bat-tu-trong-truyen-thuyet.html.]
Lão tự về phía nam.
Hai em nhà họ Thẩm: …… Ngửi mùi tay , những tắm rửa mỗi ngày như họ.
Thật sự mùi già ?
“Ông nội, ông đầu óc bình thường, ông đừng để ý đến ông già ngu .”
Thẩm Vân Nguyệt vội giải thích.
Phó Huyền Hành mặt tối sầm, hiểu rõ tính cách An lão vương gia.
Chỉ triều đình, lão dám chửi thẳng mặt hoàng thượng, thậm chí còn xắn tay áo cởi giày đánh .
Lão làm nhiều chuyện thể tin nổi.
An lão vương gia kiên quyết ủng hộ việc phế thái tử để lên ngôi.
Cậu theo.
An lão quản sự , giả vờ rụt rè như con rùa trốn đầu, dám chuyện.
Sợ nhiều một câu sẽ nhà họ Thẩm đuổi .
“À.” Ông nội Thẩm vẻ mặt phức tạp.
Ông theo con trai đến kinh thành, tiếp xúc với các đại gia tộc gia thế khác biệt.
Trước mặt họ cũng đều giữ thái độ thận trọng, luôn cảm thấy chỉ đơn giản là họ hàng của An quản sự.
“Anh cả, giờ làm đây?”
Ông lão Thẩm ngửi mũi, cúi đầu đáp:
“Ta cách gì . Cứ theo vợ chèng Vân Nguyệt .”
Bên ngoài dường như liên quan đến Mạc Dĩ Nhiên, cô vẫn mặc hải thanh y trong phòng kinh văn.
Đến nhà họ Phó, Thẩm Vân Nguyệt sắp xếp cho An lão gia một căn nhà tranh để ở.
Cậu thứ tám và thứ chín ở chung một căn, còn một căn khác dọn cho An lão vương gia, An quản sự cùng tài xế ở.
Phó Huyền Thăng và Thẩm Vân Thành cũng theo Thẩm Vân Chính đến.
An lão vương gia Phó Huyền Thăng, cảm giác quen quen khó tả.
Ông suy nghĩ một hồi, đầu óc trống rỗng.
“Ông nhận ?”
Phó Huyền Thăng mím môi lắc đầu, “Không nhận .”
“Ông tên gì?”
Phó Huyền Thăng liếc Phó Huyền Hành, thấy gì, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Phó Huyền Thăng.”
“Tên cũng , nhưng họ .”
Phó Huyền Thăng dám gì, cũng rõ họ ? Chỉ cả và chị dâu mắng họ Phó là đồ gì, đến nỗi đổi họ luôn.
Mấy đứa nhỏ vây quanh An lão vương gia, Thẩm Vân Chính bé nhỏ mím môi chuyên gây chuyện cãi với ông.
Thẩm Vân Thành vài chỗ khác.
Phó Huyền Thăng xổm, hai tay chống cằm, Thẩm Vân Chính và An lão vương gia cãi , thỉnh thoảng xen một câu khiến An lão vương gia đập đầu một cái.
“Chim nhỏ, trai mày là cháu . Mày cũng là cháu , mau giúp bóp lưng.”
Phó Huyền Thăng: … “Nếu ông là ông nội , nhất định bóp c.h.ế.t ông.”
“Ông nội mày làm chuyện gì thiếu đức thế?”
Phó Huyền Thăng nghiến răng : “Thiếu đại đức , tổ tiên nhà mù lòa cả . Không thì lật nắp quan tài tìm ông tính sổ .”
An lão vương gia xoa ngực, cảm thấy khó chịu.
Thẩm Vân Nguyệt sai Mục Nhã đến dọn dẹp nhà cửa.
Cô cũng để vài quyển sách bàn học, chuẩn mực, giấy, bút nghiên đầy đủ.
“Mục Nhã, đây đơn thuốc, tìm Ám Dịch lấy thuốc. Tối nấu cho An lão gia uống.” Thẩm Vân Nguyệt đơn thuốc đưa cho Mục Nhã.
Mục Nhã qua, thấy nhiều vị thuốc dùng để hóa ứ.
“Tiểu phu nhân, lão gia thật sự ngã đến mức thần trí vấn đề, nhận ?”
Thẩm Vân Nguyệt gật đầu: “Ừ, giả vờ. Thân thể lão cũng thật sự , chỉ rõ hai chủ tớ đến vì việc gì?”
Hai đến vì việc gì?
Phải chăng là chuyện vương gia Thụy huyện? Hay chỉ đơn thuần đến tìm cô điều trị?
Thẩm Vân Nguyệt trong lòng chất chứa nghi ngờ, cùng suy nghĩ với Phó Huyền Hành.
Có những chuyện ngoài thì lỏng trong thì chặt, thể tiết lộ bí mật mặt hai . Dù họ là bạn cũ của Vân Vệ cũng .
Thẩm Vân Nguyệt xuống lầu.
Từ xa tiếng Thẩm Vân Chính hét to:
“Lão già xa, mày dám thêm một câu, tao đuổi mày .”
Thẩm Vân Nguyệt đau đầu nhíu mày, thấy An quản sự và tài xế .
Vội hỏi:
“Vân Chính, chuyện gì ?”
Thẩm Vân Chính lí nhí:
“Chứ. Lão già xa bắt tao và Huyền Thăng lấy đồ ngon cho lão.”
“Phét, đồ nhãi ranh. Tao cho mày làm việc là vì quý mày đấy.”
Thẩm Vân Chính: “Chắc là quý tao .”
Thẩm Vân Nguyệt tò mò thái độ của Thẩm Vân Chính, vốn nóng tính.
Tại gặp An lão vương gia, câu nào cũng khiến nổi giận?
Thẩm Vân Nguyệt nghi ngờ An lão vương gia, chăng đây chính là truyền thuyết về “Bát tự tương xung”?