Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 199: Tính khí của anh ấy ngày càng nóng nảy hơn rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-18 03:41:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng liếc sang, rún má lúm đồng tiền mỉm :

“Âu tỷ tỷ, hãy lấy khí thế ngày xưa khi lưu đày , chẳng cần sợ mấy tên tiểu nhân của Nam Lý Quốc.”

“Ta .” Âu Nhược Ương đây sợ vì họ còn đang đường lưu đày.

Bây giờ lo sợ là vì thể rời khỏi nơi .

Hộ khẩu ở đây, giấy thông hành thẻ cá thì cũng .

Cả nhóm trở về chỗ nhà Thẩm.

Thẩm Vân Nguyệt hết tìm cụ Thẩm đại lão gia, Thẩm Mã thị và phu nhân Thẩm lão gia để bàn bạc.

Cô truyền đạt ý định của Âu Nhược Ương và vài khác:

“Đại tổ phụ, tổ phụ, con nghĩ nhà họ Thẩm cũng cần làm việc. Hay để cho họ một mảnh đất giữa hai nhà để họ ở.”

“Như họ tiện chăm sóc cho tổ mẫu và mẫu . Hai cụ tuổi cao, con cũng yên lòng.”

“Nếu thật sự bạc thì làm . còn vài đồng bạc trong tay thì cũng đừng để chịu khổ.”

Thẩm Mã thị những gia đình đó đúng là .

Chỉ là...

“Vân Nguyệt , thế nhưng bạc trong tay thể tiêu mãi công việc. Không ruộng đất, nghề nghiệp mà còn thuê làm ?” Thẩm Mã thị do dự . Trước nhờ lời nhắc của Mạc Dĩ Nhiên, họ cất giữ chút bạc. Trên đường , họ cũng ít dùng bạc đó.

Bà cố, để cháu tính cho bà một khoản chi phí.” – Thẩm Vân Nguyệt bắt đầu giải thích về mức lương hàng tháng cho từng , đến kế hoạch sắp xếp lâu dài .

Nghe xong, tim Thẩm Mã thị cứ đập thình thịch liên hồi.

Con bé … quả thật gan và tầm !

“Được! Chúng theo con.” – Thẩm Mã thị do dự gật đầu đồng ý – “Vân Nguyệt, con thế nào thì làm thế .”

“Vậy thì để Chu Tiểu Phương và Đường Vân theo hầu bà cố, còn Âu Nhược Ương và Triệu Điềm Nhi theo bà nội.” – Thẩm Vân Nguyệt trầm ngâm một lúc tiếp – “Con nghĩ cũng nên để Trần Tam bà tới nhà làm việc.”

“Bà làng Bách Gia, hiểu phong tục tập quán nơi . Bên cạnh các cụ cũng cần một lớn tuổi, yếu đuối để trò chuyện cho vui.”

Sắp xếp của Thẩm Vân Nguyệt, là vô cùng chu đáo và tâm.

Hai em ông cụ Thẩm , trong mắt tràn đầy sự hài lòng và cảm kích.

“Vân Nguyệt, trong nhà thật may con.”

Thẩm Vân Nguyệt khẽ mỉm : “Là do phụ dạy dỗ .”

Một câu liền đem tất cả công lao quy về cho Thẩm Từ Hiên.

Chỉ một lời khiến bốn vị trưởng bối trong nhà họ Thẩm đỏ hoe cả mắt.

Thẩm Vân Nguyệt thầm giận bản , hận thể tự cho hai cái cốc đầu.

Nhìn xem, khơi đúng chuyện đau lòng…

“Bà nội, đừng đỏ mắt nữa. Con sẽ tưởng là lỡ lời, làm bà buồn đấy.”

Thẩm phu nhân vội lau nước mắt, khẽ :

“Cái đứa nhỏ , bà là vì vui mừng thôi. May mà con, nếu chẳng giờ cuộc sống sẽ .”

“Không cần gì khác, giờ chỉ , chúng nhất định sẽ cuộc sống hơn.”

Nói xong, Thẩm Vân Nguyệt rời khỏi phòng.

Bên , Phó Huyền Hành cho gọi Trần Tiểu Câu đến.

Phó Huyền Hành chỉ mảnh đất trống phía , khoanh một góc ở trong cùng:

“Trần Tiểu Câu, chiều nay bắt đầu dựng hai căn nhà tre tại chỗ .”

Tất cả nhà tre đều xây theo tiêu chuẩn thống nhất:

Nhà hai tầng với trần cao,

Ba phòng ngủ,

Ngoài còn một ban công nhỏ,

Tầng thiết kế thêm nhà kho và bếp, chia hai bên trái của căn nhà.

Nếu dùng hàng rào tre quây thì chính là một nhà tre độc lập, sân vườn riêng biệt.

Nhìn thấy Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt sắp xếp thứ chu đáo như , sang dãy nhà của Thẩm gia, trong lòng mấy Âu Nhược Ương dâng lên cảm giác ơn và ấm áp.

Các nàng thầm mừng vì lựa chọn theo Thẩm gia.

“Nhìn dãy nhà ở đây còn hơn cả ở Tiểu Điền Trang.”

“Người ở Tiểu Điền Trang cũng đang dựng nhà tre, nhưng kiểu nâng cao như .”

Triệu Điềm Nhi ôm đứa bé trong lòng, đặt con xuống liền đầu nhóm Thẩm gia đang bận rộn:

“Chúng cũng qua phụ giúp một tay .”

“Được, Tịch Nguyệt, giúp nấu ăn nhé.

Chí Cao, con giúp và thím trông em trai em gái một lát.”

Âu Nhược Ương nhanh chóng xắn tay áo, gia nhập đội làm việc.

Mạc Dĩ Nhiên và Triệu Hiểu Vân thấy mấy Âu Nhược Ương tới, cũng đoán các nàng là đến nhờ cậy, nương tựa .

Hai chị em dâu tất nhiên hiểu họ đến là phụ giúp, nhưng cũng chợt nghĩ đến chuyện Thẩm Vân Nguyệt tốn thêm tiền.

Thế là hai vội tụ , thì thầm tính toán ngân lượng còn trong tay .

Triệu Hiểu Vân nhẹ nhàng thở phào:

“Con bé Vân Nguyệt đúng là… mỗi đưa bạc cho nó, nó chỉ象 trưng nhận một ít. Bây giờ chi nhiều như , thể lấy bạc của nữa .”

Mạc Dĩ Nhiên khẽ , trấn an:

“Bạc của chị cứ để dành cho Vân Thành với Thư Bảo, hai đứa nó còn nhỏ mà. Chỗ em vẫn còn kha khá, em từng , đợi em đến Thạch Hàn Châu sẽ phái qua giúp.”

Từ nhỏ nuông chiều, Mạc Dĩ Nhiên luôn là viên ngọc quý trong tay nhà đẻ.

sa cơ lưu lạc, nhưng Mạc Dĩ Thịnh – cả – vẫn thương và nỡ để chịu khổ.

Triệu Hiểu Vân xong cũng chợt nghẹn lòng:

“Huynh em nỡ em, chị cũng …”

Nghĩ đến nhà đẻ, trong lòng hai tránh khỏi dâng lên một nỗi bi thương khó thành lời.

Từ nay về , còn ngày gặp ?

Hay là… cả đời cũng chẳng còn cơ hội tương phùng?

Lúc , Thẩm Vân Nguyệt đang xem xét lò hấp bánh ngô:

“Thím, rổ bánh ngô để đây, lát nữa chia cho những đang làm việc ăn.”

Một phụ nữ trong làng Bách Gia, đang vác rổ bánh, liền ngẩng đầu lên nàng, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc:

“Thẩm cô nương, cô trả công cho chúng bằng đồng tiền mà.”

“Ừ, .”

“Vậy cô còn cho bọn ăn bánh ngô?”

Người phụ nữ đó nàng tin nổi —

vẫn những kẻ lưu đày từ Kinh Thành đến đây đều là lũ tàn ác vô lương...

Mà cô gái mặt khác hẳn.

“Mỗi ngày đều đánh c.h.ế.t một dân thường, nếu thì lão hoàng đế lưu đày bọn họ?”

nếu như thế cũng gọi là ác, thì nàng tình nguyện để những như … ác thêm một chút nữa.

“Không ăn no, lấy sức mà làm việc?” – Thẩm Vân Nguyệt thản nhiên liếc sang, giọng hờ hững nhưng dứt khoát. – “Sáng sớm chắc mấy ăn no nhỉ?”

Mấy phụ nữ bên cạnh đều hổ cúi đầu:

“Sáng chỉ ăn canh rau thôi…”

“Yên tâm . Làm việc cho nhà , sẽ để mấy đói.” – Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng nhưng đầy khí thế.

Bên phía nhà họ Lư, cũng đang hấp bánh ngô. Ban đầu họ định nấu cháo, nhưng phát hiện đủ bát, đành bắt chước nhà họ Thẩm hấp bánh ngô.

Một con dâu trong nhà họ Lư cầm một khúc dưa muối cắt thành sợi, bên cạnh còn hai rổ rau dại rửa sạch.

dự định dùng rau dại và dưa muối xào với mỡ sói (loại mỡ động vật sẵn ở vùng hoang dã).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-199-tinh-khi-cua-anh-ay-ngay-cang-nong-nay-hon-roi.html.]

Buổi trưa, nơi trở nên vô cùng náo nhiệt.

Những đang làm việc đều gọi tới ăn cơm.

Mỗi phát ba cái bánh ngô, ngoài còn mấy chậu măng xào mỡ heo.

Món ăn của nhà họ Thẩm thì phong phú hơn một chút.

Ban đầu Thẩm Vân Nguyệt định để Âu Nhược Ương và mấy cùng ăn với nhà , nhưng Âu Nhược Ương từ chối. Nàng cho rằng:

"Phải ăn cùng như những làm việc thì mới hợp lẽ."

Thẩm Vân Nguyệt bèn bảo Mục Nhã (nha ) gắp mỗi món một ít đem cho họ,

duy chỉ món canh gà rừng hầm là chia phần cho họ.

Đám như Trần Tiểu Câu ăn uống hài lòng.

“Cẩu Đa, ngươi chỉ ăn một cái bánh ngô ?” – Có hỏi.

Lý Cẩu Đa ngượng ngùng :

“Ta để dành hai cái mang về nhà cho bọn nhỏ ăn.”

Trần Tiểu Câu im lặng vài giây :

“Tôi hiểu lòng của . nhà họ Thẩm cho chúng bánh ngô là để chúng ăn no, sức mà làm việc.”

“Tôi đề nghị thế : Mỗi ăn hai cái, còn một cái thì đem về cho con cái. Mọi thấy ?”

Vừa dứt lời, đều gật đầu đồng ý.

“Tiểu Câu đúng. Ăn no mới sức làm việc. Ăn hai cái, để một cái mang về, dù cũng còn tiền công nữa mà.”

Lý Cẩu Đa lặng lẽ lấy từ trong n.g.ự.c một cái bánh ngô, cắn hai miếng khẽ thở dài:

“Năm nay đúng là dễ sống hơn năm ngoái nhiều. Ăn thôi.”

Sau bữa cơm trưa, ai nấy chuẩn về tiếp tục công việc.

Thẩm Vân Nguyệt nhấc chân bước lên chiếc xe ngựa nơi Khỉ con đang .

Ngoài Thẩm Vân Nguyệt, Phó Huyền Hành, và vài như Thẩm Vân Phong, thì ai khác Khỉ con đang ở đây.

Bình thường là do A Tứ, Ảnh Phong, và Đại Ngưu luân phiên chăm sóc .

Khi bước xe ngựa, Khỉ con đang ngây trần xe. Nghe thấy tiếng động, đầu :

“Cô Thẩm, gì ăn ?”

“Một lát nữa sẽ bảo Đại Ngưu mang lên cho .” – Thẩm Vân Nguyệt đáp.

Nàng xuống bên cạnh, tiếp tục bắt mạch cho . Rồi thở dài nặng nề:

“Khỉ con, chất độc trong dễ gì giải . Cậu cần chuẩn tâm lý cho tình huống nhất.”

Nghe , Khỉ con lộ vẻ sầu não:

“Tôi còn bao nhiêu phần trăm cơ hội sống?”

“Khoảng hai phần.” – Thẩm Vân Nguyệt dối chớp mắt.

Khỉ con khép mắt , khuôn mặt hiện lên một nỗi bi thương thành lời:

“Cô Thẩm, lời Đại ca Bằng, giữ trong sạch đến tận bây giờ. Không ngờ đến một cô gái còn từng chạm , mà làm cô hồn dã quỷ thế …”

Phó Huyền Hành ngang qua xe ngựa.

Hắn vén rèm lên, liếc bên trong với vẻ ghét bỏ:

“Nhìn bộ dạng thật gì. Dù cũng còn hai phần trăm cơ hội sống đấy.

Ta ngày thậm chí đến một phần trăm, mà bây giờ vẫn đây để khinh thường .”

Khỉ con: …

Cách an ủi đúng là… độc nhất vô nhị.

Thẩm Vân Nguyệt nhếch môi nhạt:

“Khỉ con, nghỉ ngơi cho .”

“Nếu áo trắng tìm , nhớ báo cho chúng .”

Khỉ con nghi hoặc sang Phó Huyền Hành:

“Người áo trắng đó, tìm ?”

“Thì mà hỏi .” – Phó Huyền Hành trả lời cộc lốc, giọng đầy khó chịu.

Khỉ con nghiêng đầu, về phía Thẩm Vân Nguyệt, khẽ hỏi nhỏ:

“Cô Thẩm, tính khí của dạo càng lúc càng gắt gỏng thì ?”

Thẩm Vân Nguyệt chỉ nhẹ, đáp. Rồi nàng bước xuống xe ngựa.

Tối hôm đó.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

A Tứ và Ảnh Phong dẫn theo Âu Nhược Ương lấy hành lý.

Chu Tiểu Phương cũng theo, nhưng A Tứ đẩy chiếc xe tay :

“Người đông thì càng vướng víu, thêm cản trở thôi.”

“Đến lúc đó mà đánh với Nam Lý Quốc, thì với Ảnh Phong còn lo cho các ?”

Triệu Thiên Nhiên kéo tay Chu Tiểu Phương, :

“Anh Tứ đúng, cứ để chị Âu cùng các .”

Đường Vân cũng gật đầu đồng tình:

“Chúng cũng nhiều hành lý gì.”

Sau khi A Tứ, Ảnh Phong cùng Âu Nhược Ương rời ,

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành bước ngoài. Phó Huyền Hành vòng tay ôm lấy eo Thẩm Vân Nguyệt, thì thầm bên tai nàng:

“Ta dẫn cô nhanh tới mặt họ nhé?”

“Được.”

Thẩm Vân Nguyệt gật đầu.

Phó Huyền Hành ôm nàng vài vòng, ngang qua phía bắc thì dừng .

“Hà cô nương, đừng nữa, cho ai bắt nạt cô ?”

Vinh Mục trong ánh trăng, Hà Lộ Tuyết với ánh mắt dịu dàng:

“Có là đôi vợ chồng điều của đứa em họ cứng đầu ?”

Phó Huyền Hành: ……

Thẩm Vân Nguyệt: …… lặng lẽ lật mắt lên, gì.

Người đàn ông trông bảnh bao, mà miệng năng còn tệ hơn nhà vệ sinh.

“Công tử Vinh, đứa em họ của , hai vợ chồng họ tạm thời bàn tới, chỉ cần tránh xa họ là .”

“Chỉ là nhà cũng dễ đối phó, mấy ngày bạc mà ngài đưa họ lừa hết .”

Hà Lộ Tuyết mặc một chiếc áo khoác màu sen, hình gầy yếu run rẩy ngừng.

“Công tử Vinh, thật hận . Sao là con gái chứ, nếu là con trai, nhất định sẽ gây dựng sự nghiệp.”

“Đến lúc đó, sẽ cơ hội chứng minh giá trị của .”

Vinh Mục Hà Lộ Tuyết — xinh tài năng — với ánh mắt thương cảm, khỏi mạnh dạn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.

“Hà cô nương, cô yên tâm, ở bên cạnh cô .”

“Ngày ngài đưa cho hai công thức món ăn, cho nhà bếp của quán rượu chế biến và đang chuẩn quảng bá món mới.”

“Cô ? Tôi kiếm khá nhiều bạc . Tất cả đều nhờ công sức của cô, nhất định sẽ bạc đãi cô.”

Vinh Mục khẽ nuốt nước bọt, ôm lấy cô,

sợ làm tổn thương Hà Lộ Tuyết.

Hà Lộ Tuyết vốn tưởng rằng Vinh Mục sẽ nhân cơ hội ôm lấy cô,

Nào ngờ chỉ nắm tay ngay lập tức buông .

Trong lòng cô khỏi khinh bỉ: Đồ Hồn nhát.

Loading...