Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 175: Cái họ gặp phải chính là họa do con người gây ra
Cập nhật lúc: 2025-10-17 05:13:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi rời , Thẩm Vân Nguyệt Lý Vị Ương sẽ đến đại xe điếm tìm , nên để một bức thư tại quầy lễ tân của đại xe điếm.
Bức thư rõ đến Thạch Hàn Châu, nhắc nhở Lý Vị Ương đừng để lừa gạt bởi những gã tồi tệ như hôm qua.
Cô lo sợ Lý Vị Ương sẽ sa bẫy của Lệ Quận Vương, nên nhắc nhở cô thêm nữa.
Lần thật sự là chạy đường ngày đêm ngừng nghỉ.
Thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày ít ỏi.
Việc liên tục chạy đường mấy ngày liền khiến một chịu nổi, từ khi lưu đày đến giờ luôn ở bên bờ sinh tử.
Dù ơn các quan cho xe ngựa chứ bộ,
nhưng chiếc xe ngựa lắc lư vẫn làm cho họ tái xanh mặt mày.
Nửa nửa dựa trong xe, trông như sắp chết.
Phía bên trời mưa bắt đầu rơi, dường như ở tận chân trời gần ngay mắt.
Mưa lớn tí tách đập xe ngựa rơi xuống đất,
tạo thành từng chấm nước b.ắ.n tóe.
Mưa to đến mức che khuất tầm của con khỉ.
Con khỉ kéo chặt chiếc áo tơitrên , âu yếm vuốt ve con ngựa yêu.
“Đầu , tìm chỗ nào tránh mưa .”
“Hôm nay dù cũng là ngày 30 Tết , mưa to thế ?”
Bàn mặt sẹo màn mưa trải dài, trong đầu hồi tưởng bản đồ đường .
Ồn ào hỏi lão Hoàng đầu:
“Lão Hoàng đầu, phía chân núi chỗ tránh mưa. Chúng nghỉ ngơi chút . Ngựa trắng của cũng rõ đường nữa .”
Bàn mặt sẹo âu yếm vuốt con ngựa trắng chân . Những giọt mưa to như hạt đậu rơi ngựa, giống như đang đánh tim .
“Mọi nhanh lên, mau chạy thôi.”
Ảnh Phong và A Tứ lái xe khá , dù hai cũng dám lơ là.
Họ tập trung bộ tinh thần để quan sát tình hình đường .
Đại Ngưu căng thẳng, luôn cảm thấy dây cương trong tay lời.
Thẩm Vân Phong trong xe, lấy áo tơimặc .
“Chị, em giúp Đại Ngưu lái xe nhé.”
Thẩm Vân Nguyệt cầm sổ tay tay, tiếng mưa đánh xe ngựa bên ngoài, mắt bắt đầu chớp chớp ngủ.
Nghe , cô vội mở mắt .
Tập trung tinh thần Thẩm Vân Phong :
“Mũ cũng đội nhé. Cẩn thận một chút, kỹ thuật lái xe của Đại Ngưu chắc còn thua cả em.”
“Ừ, em .”
Thẩm Vân Phong mặt đầy vẻ nghiêm trọng, mặc áo tơirồi vội chui ngoài.
Thẩm Vân Thành cũng theo mặc áo tơi, “Chị, em giúp coi chừng.”
Thấy họ ngoài,
Thẩm Vân Chính và Thẩm Vân Phi đang đối diện trong xe, vì sách mà đau đầu.
Thẩm Vân Chính kịp động đậy Thẩm Vân Nguyệt đá ngăn .
“Cậu bớt gây rối, đừng làm phiền .”
Thẩm Vân Chính: ...
“Chị ơi, em chỉ giúp thôi mà...”
Thẩm Vân Nguyệt Thẩm Vân Chính vẻ trông già dặn hơn nhiều, nhưng gương mặt vẫn mang chút ngây thơ.
“Cậu mới bốn tuổi mà.”
“Coi thường ai đấy?” Thẩm Vân Chính thẳng , một tay ngoáy ngoáy chân .
Trong xe trải rơm và đệm ấm áp,
phủ thêm chăn mềm.
Thẩm Vân Nguyệt còn đặt một lò đồng nhỏ bên cạnh, bên trong đốt than đỏ.
Nhiệt độ trong xe ấm hơn nhiều so với bên ngoài.
Thẩm Vân Nguyệt lười biếng liếc một cái, “Coi thường đấy.”
“Ngày mai em năm tuổi . Em trẻ con nữa .” Thẩm Vân Chính phùng má, một tay móc chân thò ngoài.
Về chuyện tuổi tác, thể bỏ qua chút nào.
Phó Huyền Hành tiện tay mở bao tử, bên trong đủ loại bánh ngọt.
Bánh hạt thông, bánh mai, còn cả viên tròn dẻo ngọt...
“Hiên Thăng, đây ăn bánh , đây là bánh cuối cùng .”
Phó Huyền Hành bóp một miếng bánh mai cho Thẩm Vân Nguyệt.
Bản lấy một miếng bánh hạt thông từ từ ăn, thích các loại bánh ngọt .
Phó Huyền Thăng tiến gần, vui vẻ vì ăn,
mà là vì Phó Huyền Hành gọi ăn, mắt lóe sáng như .
Cậu lấy một miếng bánh đậu xanh, miệng ngọ nguậy như con chuột hamster nhỏ.
Mọi trong xe đều thu hút .
Thẩm Vân Chính lén liếc một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Vân Nguyệt, hai tay kiêu ngạo khoanh .
Ngửa mặt lên, thở dài dài qua mũi.
“Em ăn.”
Nói đến chữ “ăn” gần như nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Vân Chính thụt lưỡi nuốt nước bọt, lén Phó Huyền Hành chia bánh.
Vẫn còn...
“Vân Chính thích ăn ?” Thẩm Vân Nguyệt hỏi một cách hờ hững.
Thẩm Vân Chính do dự một chút, lắc đầu như lắc lư đánh trống cơm.
“Không thích ăn.”
Nhìn một nữa, to hơn.
“Toàn , ăn hết .” Thẩm Vân Chính lóc bò qua, đưa tay tháo bao tử trong tay Phó Huyền Hành.
Chỉ còn chút vụn bánh cuối cùng, sướt mướt l.i.ế.m sạch.
Rồi ôm tay của Phó Huyền Hành l.i.ế.m tiếp, càng to hơn.
“Anh rể là đồ xa.”
Mắt đỏ hoe sang tay Thẩm Vân Nguyệt.
Thẩm Vân Nguyệt vội mở hai tay , “Đến cả vỏ bánh cũng còn.” Cô Thẩm Vân Chính l.i.ế.m tay .
Nhìn thấy Phó Huyền Hành mặt xám , ném Thẩm Vân Chính ngoài.
Phó Huyền Hành đỡ Thẩm Vân Chính thẳng.
“Lúc nãy thích ?” Phó Huyền Hành nghiêm túc .
Thẩm Vân Chính dám , ấm ức tìm chỗ dựa.
chỗ dựa đều giả vờ ngủ hoặc đầu ngoài cửa sổ.
Chán thật...
Lúc quan trọng ai đáng tin.
Thẩm Vân Chính nhanh chóng lau nước mắt, hỉ mũi.
Làm Thẩm Vân Nguyệt khó chịu, cô vứt cho một cái khăn tay. “Lau sạch .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-175-cai-ho-gap-phai-chinh-la-hoa-do-con-nguoi-gay-ra.html.]
Phó Huyền Thăng qua giúp Thẩm Vân Chính lau sạch.
Thẩm Vân Chính ấm ức bò qua, lấy chân móc móc Thẩm Vân Nguyệt.
“Chị, em sai .”
“ chỗ nào?”
Phùng má, lông mày nhăn thành hình hai con sâu mặt.
Cố gắng ngoáy mũi suy nghĩ xem sai chỗ nào.
“Không ?” Phó Huyền Hành tiện tay mở bịch nước, uống một ngụm đồ uống ngon.
Anh nhớ Thẩm Vân Nguyệt gọi thứ nước ngon là dừa thốt nốt tráng miệng, thích nhiều loại đồ uống trong bịch nước.
Vị ngọt dịu, mượt mà.
Thẩm Vân Chính luôn cảm thấy Phó Huyền Hành đang ăn trộm đồ ngon.
Không tự chủ nuốt nước miếng gần chảy khỏi khóe miệng, lớn:
“Em sẽ lời chị và rể. Không ngoài gây rối, mà em thích ăn bánh.”
Nói đến cuối giọng nhỏ dần.
“Anh rể, cho em uống một ngụm ?”
Phó Huyền Hành ăn một : ... mắt đảo một vòng, “Được thôi.”
Nhờ lợi thế tay áo, liền một bịch nước khác.
Bên trong là nước đường phèn.
Thẩm Vân Chính hài lòng ôm bịch nước uống vài ngụm nước đường.
“Em mệt , bánh ngọt cho em ăn em ngủ nhé.”
Đứa nhỏ gối đầu lên đùi Thẩm Vân Nguyệt, chân để lên đùi Phó Huyền Thăng.
Đưa bịch nước cho Thẩm Vân Nguyệt, lén liếc Phó Huyền Hành.
Muốn xem lấy bánh .
Phó Huyền Hành chỉ khẽ mở màn che ngoài, mưa theo màn che rơi trong xe.
Một cơn gió lạnh thổi trong xe, Thẩm Vân Chính rùng .
Vươn tay kéo chăn gần hơn.
Cả chui sâu trong chăn, cuộn tròn thành một cái bướu.
Xe ngựa rung lắc mạnh.
Phó Huyền Hành kiểm tra lò đồng than đỏ, đảm bảo rơi ngoài.
Bên ngoài trời dường như tối hơn.
Màn mưa trải dài, rơi xuống đất tung tóe bùn đất.
Bánh xe xe ngựa càng càng chậm.
Con khỉ sốt ruột xa, lau nước mưa mặt.
“Chết tiệt, mưa đánh mặt đau quá.”
Tiểu Lục Tử thương xót thắt chặt dây cương.
“Anh đừng cứ ngẩng đầu mãi. Còn hai lý nữa là tới nơi.”
Phía tiếng còi huýt, báo hiệu đến chỗ nghỉ.
Có sốt ruột nhanh lên.
Móng ngựa bước chân sâu, bước chân nông, chạy nhiều ngày.
Ngựa mệt hơn , một móng giẫm lên cỏ khô.
Trượt xuống mương bên cạnh.
Tiếng ngựa hí thảm thiết vang lên.
Kèm theo tiếng la của .
Bàn mặt sẹo tức giận vung roi đánh xe gần đó.
“Mấy đứa tìm c.h.ế.t ? Cứ chạy đường mà để ý ?”
Thẩm Vân Nguyệt cảm nhận xe rung lắc dữ dội hơn, trong lòng chấn động.
“Vân Phong, giữ chắc tay lái. Chúng cần nhanh.”
“Chị, em .”
Phó Huyền Hành vội lấy áo tơi, “Đã tới chân núi thế nào. Vân Phong và chắc lái xe giỏi.”
Thẩm Vân Nguyệt lo hồi phục , nhưng cũng lời lý.
“Cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Lại một tiếng ngựa hí, xe ngựa lật xuống mương.
Lần đến cả lão Hoàng đầu cũng cằn nhằn.
Phó Huyền Hành ngoài, xe ngựa dần định .
Thẩm Vân Thành ở cửa xe, cởi áo tơi bò .
Nhận lấy khăn tay Thẩm Vân Nguyệt lau nước mưa mặt, vẻ mặt còn sợ hãi :
“Ngựa của chúng cũng suýt gặp nạn. May mà rể kịp thời ngoài.”
“Chị ơi, em sẽ học kỵ thuật với rể .”
“Ừ, từ từ học nhé.” Thẩm Vân Nguyệt trận mưa sẽ lớn, đoán đường phía sẽ yên .
Ngày 30 Tết một trận mưa to như .
Đối với dân thường, đó là sự giận dữ của trời đất.
Phó Huyền Hành mặt lạnh như băng, ngựa của khác gặp nạn thể hiểu .
ngựa của họ là tai họa do con gây .
Anh Thẩm Vân Nguyệt thường đặc biệt chăm sóc ngựa, dùng cỏ quý trong túi khô khan.
Đặc biệt con ngựa , nuôi từ khi bắt đầu đến giờ.
Phó Huyền Hành lên lưng ngựa, rút một chiếc kim dài ở cổ ngựa.
Sau đó lấy thuốc mỡ từ trong bôi lên chỗ ngựa thương, lấy miếng vải dầu phủ .
Lẩm bẩm an ủi con ngựa .
Ngựa ngẩng đầu, mũi phì phì ngừng.
Dường như đáp lời Phó Huyền Hành, khiến mặt càng lạnh hơn.
Đằng , Đại Ngưu và Thẩm Vân Phong .
Hành động của Phó Huyền Hành tránh khỏi họ.
Hai hiểu tại ngựa ai đó làm hại.
“Vân Phong, tối nay để Ảnh Phong trực tiếp chăm sóc nó, cho ăn thêm cỏ ngon.”
Phó Huyền Hành ngẩng đội xe phía , thể thấy hình dáng núi.
Tiếng mưa càng lúc càng to.
Cây bên cạnh gió mưa quấn quật, liên tục lắc đầu vùng vẫy, gào thét.
Cuối cùng sự tấn công đồng thời của gió và mưa, cây đổ gục xuống đất.
Phó Huyền Hành thấy con đường rộng hơn một chút bên cạnh, vội đá nhẹ bụng ngựa.
“Cố lên.”
Vượt qua xe ngựa phía .
Ổn định chạy về phía chân núi, lái xe bên cạnh trố mắt.
Phong Bộ sắc mặt đổi, thấy lái xe chính là Phó Huyền Hành.
Anh lưng ngựa lái xe, khỏi siết chặt dây cương trong tay.
Lẳng lặng liếc xe ngựa của chủ nhân , mím môi nhưng cuối cùng gì.