Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 157: Chỉ có thể nói rằng giới hạn đạo đức của ngươi thật thấp

Cập nhật lúc: 2025-10-17 01:18:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Huyền Hành thấy trán của Thẩm Vân Nguyệt nhíu nhẹ, sợ cô mềm lòng, nên hạ giọng giải thích:

“Nếu là vì may mắn và thực lực, đổi khác chắc chắn thể ngoài . Em gái vẫn luôn ở đây, chẳng suốt ngày lừa ?”

Thẩm Vân Nguyệt gật đầu suy nghĩ.

Bản cô vốn ý định tiếp nhận mấy , và cô bên cạnh khác với khác.

“Anh cũng lý. Giờ cứu bọn họ khỏi ổ cướp, là chúng tính toán nữa .”

Tiểu Túy thấy Điền Khiêu mím môi bò dậy, tiếp tục quỳ đất.

Cô hiểu quyết tâm theo Thẩm Vân Nguyệt của Điền Khiêu.

Tiểu Túy thở dài nhẹ nhàng: “Tất cả đều tại bọn ác nhân đó.”

cô cũng thêm gì nữa.

Có thể thấy Thẩm Vân Nguyệt và bên cạnh ưa bọn họ.

Điền Khiêu trong lòng hổ thẹn, càng theo bên Thẩm Vân Nguyệt, thể thấy cô năng lực.

“Cô nương, tất cả đều là của . Giờ đây, mạng rẻ xin thuộc về cô nương. Từ nay về , xin chỉ bảo.”

Anh cắn môi run rẩy :

“Xin cô nương cho một cơ hội báo đáp, chuộc .”

Tiểu Lô tiểu nha đầu cắn chặt khóe môi, đôi tay nhỏ kéo áo. Cơ thể run rẩy, đôi mắt to đầy thương cảm Thẩm Vân Nguyệt thương xót Điền Khiêu.

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc ngang, lạnh lùng từ chối:

“Chúng ở Vân Châu thành, mà đến nơi lạnh giá khắc nghiệt. Không thích hợp cho các theo cùng, hơn là ở Vân Châu thành tìm một nhà thiện lương.”

Dừng một chút, cô cảnh cáo:

“Dùng tính mạng để uy hiếp, lý do để các làm chuyện . Chỉ thể rằng đạo đức của các quá thấp.”

“Tôi sai , về nguyện làm con d.a.o trong tay cô nương.” Điền Khiêu tuyệt vọng hét lên một tiếng.

Thẩm Vân Nguyệt thêm câu nào nữa.

Nếu cần kẻ sát thủ, Ảnh Hắc mấy phù hợp.

Cô chỉ lạnh lùng liếc một cái, đẩy Phó Huyền Hành rời khỏi đây.

Phó Huyền Hành buông tay, nhịp nhàng gõ nhẹ tay vịn xe lăn.

Anh tán thưởng :

“Vân Nguyệt, cô làm đúng.”

Thẩm Vân Nguyệt mỉm nhẹ nhàng, trong lúm đồng tiền lóe lên chút dịu dàng.

“Cậu yên tâm , ai cũng nhận, đặc biệt là bên cạnh . Mấy khác với Ảnh Hắc mấy , Ảnh Hắc bọn họ là nô lệ.

Nhận chủ , cả đời làm việc cho chủ.”

“Mấy giống .” Thẩm Vân Nguyệt , Điền Khiêu mấy một cuộc sống hơn.

Điền Khiêu lạnh mặt bò dậy, kéo chặt em gái.

“Em gái, xin . Anh thể tìm chủ cho em.”

Điền Khiêu thất vọng theo hướng Thẩm Vân Nguyệt rời .

Tiểu Túy thở dài:

“Điền Khiêu, cô vốn ý định nhận bọn .”

Điền Khiêu , giọng biểu hiện vui buồn, chỉ thất vọng vô tận:

“Tiểu Túy, thực sự bù đắp lầm, chỉ một cơ hội để sửa sai thôi.”

Tiểu Túy mấp máy môi, dài thở:

“Thôi kệ . Cô cứu chúng , là ân trời .

Chúng mau tìm chút đồ đạc, lo đường lui .”

về nhà.

Tiểu Túy thì về nhà, về nhà sẽ cha bán nữa.

Cuối cùng, cô một về hướng Thẩm Vân Nguyệt rời .

Tiểu Túy dẫn đầu xông trong nhà, bắt đầu lục lọi đồ đạc.

Mười mấy trong sân khắp nơi tìm kiếm, khi tìm đồ, lấy chút thức ăn từ bếp .

Quan phủ , bắt đầu dán niêm phong.

Ở bên , Thẩm Vân Nguyệt mấy trở về quán xe lớn.

Vừa tới quán xe lớn, một bóng lao tới ôm chặt cô.

“Chị gái, cuối cùng em cũng về . Sợ c.h.ế.t em .” Thẩm Vân Phong giọng đầy lo lắng và sợ hãi.

Thẩm Vân Thành cũng chạy đến.

“Chị, một ngoài.”

Những đứa nhỏ nhà họ Thẩm tụ .

Thẩm Vân Nguyệt trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đưa tay vuốt ve em trai em gái .

Nhìn thấy Thẩm Vân Chính lo lắng nhảy lên nhảy xuống bên ngoài, chân ngắn nhảy cao .

“Chị, bế em.”

Thẩm Vân Chính thích chân ngắn của , lúc quan trọng thì tác dụng.

Anh nhảy lên nhảy xuống khiến Thẩm Vân Nguyệt bế lấy, đến khi bế trong lòng, đứa nhỏ mới ôm chặt cô .

“Chị, em sợ.”

Giọng nhỏ bé tràn đầy lo lắng, bé thực sự sợ mất chị.

Âu Nhược Oản lập tức , thấy em Phùng Tịch Nguyệt bốn , cả gia đình ôm , lòng vẫn còn sợ hãi.

Thẩm Vân Nguyệt dỗ dành đứa nhỏ, dỗ Mặc Dĩ Nhiên.

Mặc Dĩ Nhiên mắt sưng to như quả óc chó.

“Vân Nguyệt, cô bé suy nghĩ? Có việc gì thì sai khác làm.”

Mặc Dĩ Nhiên kéo tay Thẩm Vân Nguyệt buông.

Nước mắt ngừng bắt đầu chảy.

“Mẹ, với khả năng của con, ai dám bắt nạt con?” Thẩm Vân Nguyệt nhẹ nhàng an ủi.

Mặc Dĩ Nhiên lau nước mắt, thở dài nặng nề.

“Mẹ chỉ sợ con gặp chuyện, chỉ con bên cạnh mới yên tâm.”

luôn bồn chồn yên.

Lo sợ Thẩm Vân Nguyệt biến mất, mong luôn bên cạnh cô.

Người nhà họ Thẩm đều đến, ai nấy đều mặt đầy sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-157-chi-co-the-noi-rang-gioi-han-dao-duc-cua-nguoi-that-thap.html.]

Khỉ và cũng nhận tin, Phùng Bì Mặt sắc mặt u ám đến.

Nhìn thấy Thẩm Vân Nguyệt vui vẻ nhảy nhót vẻ gì lo lắng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu lạnh lùng:

“Nhanh chóng lên đường . Vì cô mà chậm trễ bao chuyện.”

Phùng Bì Mặt lời đầy khinh bỉ, nhưng mặt mày mềm nhiều.

Thẩm Vân Nguyệt lớn tiếng đáp:

“Cảm ơn quan phủ quan tâm.”

Phùng Bì Mặt lảo đảo, ngoảnh đầu :

“Tao bệnh mới quan tâm cô.”

Cho đến khi lên đường nữa, Thẩm Vân Nguyệt vẫn thấy Hương Linh trở .

Nghĩ về đuôi mắt đỏ rực của Hương Linh, thần thái quyến rũ ngang ngạnh.

Cô âm thầm niệm thầm trong lòng: Hương Linh, em sống thật .

Có lẽ An Nhi sẽ đến bên em.

Cô sợ Hương Linh truy nã, thành tội phạm chạy trốn, nên tìm cách gần con ngựa đầu già của lão Hoàng.

“Hoàng quan phủ, hỏi ông chuyện.”

Lão Hoàng đầu mặt mũi mệt mỏi, Hương Linh mất tích khiến ông khó chịu đến tận cùng.

Dùng chân đạp bụng ngựa, đầu liếc Thẩm Vân Nguyệt.

Không kiên nhẫn cau mày:

“Tôi đang phiền, chuyện thì đừng làm phiền .”

“Tôi chuyện Hương Linh.”

Lão Hoàng đầu dừng , ánh mắt Thẩm Vân Nguyệt đầy ý tứ.

“Cô gì?”

“Cô văn chị vốn chút kỳ quặc, đều Hương Linh g.i.ế.c cô . thấy cũng chỉ hai bà vợ nhà Phùng.

Tối muộn, một lúc nhầm cũng thể.

đấy, gần đây bắt cóc buôn bán nhiều. Ai Hương Linh bán ?”

Giọng Thẩm Vân Nguyệt to cũng nhỏ, đủ để mấy xung quanh .

Âu Nhược Oản lau khóe mắt, giả vờ buồn rầu :

“Nếu Hương Linh rời , từ lúc xảy chuyện theo chúng .

Sao đến Vân Châu thành mất?

Tôi và cô Thẩm suýt bán , huống chi là Hương Linh và cô văn chị đó.”

Hai bà vợ nhà Phùng biện minh.

“Không thể, chúng chứng kiến tận mắt.”

Âu Nhược Oản nhận ánh mắt của Thẩm Vân Nguyệt, lạnh lùng nhạo phản bác:

“Nếu hai chị dâu là chứng kiến, khi đó ngăn Hương Linh? Cả đường , chúng hiểu lắm.

Mọi chuyện đều cần chứng cứ, nếu đến Thạch Hàn Châu, nhà Phùng chúng chẳng ăn dưa hấu theo Hương Linh ?”

Lời cô như đòn đánh mạnh lòng nhà Phùng.

Mọi ngẩn .

Không sợ gì khác, chỉ sợ nhà Phùng dính dáng xui xẻo.

Hai bà vợ nhà Phùng chịu ánh mắt dò xét.

Bà lão Phùng từ xe ngựa thò đầu , mắng mỏ om sòm:

“Đồ miệng đầy cà pháo, suốt ngày bịa chuyện. Chị thích Hương Linh thì đừng lôi chúng .”

Thẩm Vân Nguyệt xe ngựa, cố ý :

“Chuyện cũng thể trách hai chị dâu. Nửa đêm nhầm cũng là chuyện thường, hai chị dâu nghĩ xem,

Có thật là chuyện đó ?

Chúng thể oan cho , cũng thể tha cho kẻ bất lương.”

Nói xong,

Cô ngẩng đầu lão Hoàng đầu:

“Hoàng quan phủ, sai ?”

Lão Hoàng đầu sờ cằm với bộ râu ít ỏi, ha ha:

“Cô Thẩm sai.”

Hai bà vợ nhà Phùng còn dám giữ vững lời ?

Họ vội vàng đổi lời:

“Quan phủ, mắt già của chúng rõ nữa. Giờ nghĩ kỹ mới thấy oan cho Hương Linh.”

đúng, mong quan phủ lượng thứ cho phạm đầu của chúng .”

Hai đồng thanh.

Phùng Bì Mặt lạnh lùng liếc Thẩm Vân Nguyệt, ánh mắt cảnh cáo dừng mặt cô.

“Thẩm tiểu thư, cô quả thật lanh lợi.”

Thẩm Vân Nguyệt thu vẻ kiêu ngạo, giả vờ ngoan ngoãn đáp:

“Phùng quan phủ, cũng chỉ vì mà nghĩ.”

thêm, trở về xe.

Ngồi bên cạnh Phó Huyền Hành, từ lúc nãy đến giờ luôn lạnh mặt.

“Mục Nhã xe ngựa của bọn họ, giúp chăm sóc Thư Bảo.” Phó Huyền Hành , mắt dán Thẩm Vân Nguyệt.

Vỗ đầu, Thẩm Vân Nguyệt mới nhớ Mục Nhã theo cùng.

“Xem cái đầu , quên mất chuyện đó .”

“Hừ, cô còn nhớ ai nữa?” Phó Huyền Hành khịt mũi, vẻ mặt như thể Thẩm Vân Nguyệt là loại đàn bà lăng nhăng.

Thẩm Vân Nguyệt: … “Anh giận ?”

“Không dám.”

Thẩm Vân Nguyệt càng chắc chắn Phó Huyền Hành đang giận. “Anh chính là đang giận.”

Phó Huyền Hành buồn bã mặt :

“Tôi tư cách gì để giận? Tôi chỉ là nhờ cô đến Vân Châu thành tìm thầy thuốc giỏi thôi mà.”

Lúc ,

Thẩm Vân Phong mấy lặng lẽ , xuống xe, cùng Ảnh Phong ở ngoài hóng gió, ai cũng Phó Huyền Hành thật sự giận .

Loading...