Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 155: Sự cố chấp của anh ấy

Cập nhật lúc: 2025-10-17 01:18:10
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một loại thuốc mê nhẹ nhàng lan tỏa trong căn phòng, những đang say mê thảo luận về việc bắt làm thuốc ban đầu nhận điều .

Cậu nhóc gần cửa sổ nhất cảm thấy thoải mái, cố gắng lắc đầu mạnh mẽ.

Mơ màng mở miệng :

“Lão đại, thấy chóng mặt quá.”

Rồi ngã lăn đất với tiếng “bụp”.

Người đàn ông lưng về phía cửa sổ vội ngừng thở, nhét một viên thuốc miệng. Một chân đá trúng cái chuông bên cạnh bàn.

Ngay lập tức, tiếng chuông vang lên khắp sân.

Thẩm Vân Nguyệt nhận đang tiến đến vây quanh.

Người đàn ông đó , đá bung cửa chạy ngoài.

Chỉ thấy đôi mắt to như quả chuông đồng, dáng cao tám thước ( 1,9m).

Dáng to lớn khỏe mạnh, tay cầm một con d.a.o lớn. Hắn chằm chằm dữ tợn về phía Thẩm Vân Nguyệt và bên cạnh.

Âu Nhược Ương đối diện chéo bên sợ đến mất hồn mất vía.

So với Bành Bì Liên, cô thầm nghĩ Bành Bì Liên thực hiền lành.

“Cô Thẩm, cô mau . Tôi sẽ ở kéo dài thời gian với bọn họ.” Âu Nhược Ương run run cầm con d.a.o găm, theo bản năng bảo vệ Thẩm Vân Nguyệt phía .

Từ lúc ban đầu ưa cho đến giờ tự nhiên bảo vệ Thẩm Vân Nguyệt như ,

Âu Nhược Ương cũng nhận đang đổi.

Người đàn ông lực lưỡng chính là đại ca Bạch Hổ của Bạch Tuyết.

"Hắn thấy lời của Âu Nhược Ương, cứ như một trò trời đánh . Vung vẩy con đao trong tay, mặt mày biến sắc, man dại đầy hiểm độc:"

“Định chạy? Lão tử sẽ c.h.é.m c.h.ế.t bọn bay.”

Thẩm Vân Nguyệt lặng lẽ rút chiếc nỏ liên phát, khóe mắt liếc thấy mấy gã vây tới bên cạnh.

“Âu chị, trốn lưng !”

“Dám mưu hại lão tử, bắt nạt em hiền lành đáng thương? Mấy nghĩ chạy thoát ?”

Bạch Hổ giơ cao chiếc đao, lưỡi kiếm lóe lên ánh lạnh, làm Âu Nhược Ương vững, hai chân bỗng mềm nhũn.

Thẩm Vân Nguyệt từ phía Âu Nhược Ương bất ngờ lao , nhanh nhẹn tiến thẳng về phía .

Âu Nhược Ương hoảng hốt hét lớn:

“Cô Thẩm, cẩn thận! Thằng ác nhân đó d.a.o còn cao hơn cả cô kìa!”

lao lên giúp đỡ nhưng chợt thấy con d.a.o găm trong tay , trong lòng cảm thấy… vẻ chẳng đủ để đối phó.

Cô liếc trái liếc , lao trong nhà, vác con đao kẻ ngất ngoài.

Hai tay giơ cao lưỡi đao, cô hét toáng:

“Bọn bay đừng bắt nạt một cô gái nhỏ, ai gan thì xông đây với !”

Thẩm Vân Nguyệt lao tới phía Bạch Hổ, nhảy bật lên tung cú đá thẳng m.ô.n.g .

Cô gái lực lưỡng dạng .

Một cú đá làm Bạch Hổ loạng choạng suýt té.

Mấy tên tay sai đầy ngạc nhiên, ngờ cô gái nhỏ bé mạnh mẽ đến ?

Bạch Hổ trong lòng tức tối, vung đao .

Thẩm Vân Nguyệt mạnh mẽ nhanh nhẹn, liền b.ắ.n hai mũi tên liên tiếp từ chiếc nỏ liên phát trong tay.

Làm cho hai tên tay sai đang định lao tấn công Âu Nhược Ương chùn bước, sững sờ dám tiến lên.

Âu Nhược Ương hồi hộp nuốt khô nước bọt, trong lòng bỗng trào dâng niềm tự hào khó giấu. Cô bật dậy hét lớn:

“Cô Thẩm thật giỏi quá ! Đánh c.h.ế.t lũ ác nhân mất hết nhân tính !”

Trong lòng cô cũng căm thù sâu sắc những kẻ chuyên dụ dỗ trẻ con .

Bạch Hổ gầm một tiếng, vung thanh đao múa lên, oai phong như hổ dữ.

Thẩm Vân Nguyệt b.ắ.n hụt một phát từ chiếc nỏ liên phát, vội thu nỏ , chăm chăm chờ một khe hở.

Cô liên tiếp tung một đợt liên đá lưng , bật nhảy một cú nữa bổ thẳng đầu: “Đi cho khuất mắt, đồ to xác ngốc.”

Choáng váng, Bạch Hổ đá văng phăng, thanh đao tay lảo đảo bay tới chạm cây trong sân.

Chạm cây rơi lăn xuống đất, lưỡi đao tỏa ánh lạnh rợn .

Thẩm Vân Nguyệt một chân giẫm lên đầu Bạch Hổ.

Mấy tên còn đều sợ hãi dám động đậy.

Bỗng vang lên tiếng động như đất rung trời chuyển: “Thằng nhãi nào dám động thủ với đại nhân Tài Tuế đây?”

Bạch Tuyết với hình to lớn chen chúc bước từ cửa, phía là một con sói hung dữ.

Con sói thè lưỡi dài, đầu lưỡi còn nhỏ giọt nước dãi xuống đất.

Nhìn thấy Thẩm Vân Nguyệt đạp lên đầu Bạch Hổ, Bạch Tuyết và con sói đều sững .

“Thì là mày, đồ c.h.ế.t bẩn thỉu ! Tao khuyên mày nên thả tao ngay.” Bạch Tuyết tức giận đến mức n.g.ự.c như hai quả núi đang rung lên bần bật.

Mấy tên tay sai tự giác lùi một bước, thấy cô tiểu thư nổi giận là hiểu chuyện ngay.

Bạch Tuyết nổi cáu, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Thẩm Vân Nguyệt Bạch Tuyết, nhớ đến gã mập như ngọn núi liệt giường, lắc đầu mạnh mẽ, thể tưởng tượng nổi gã mọc lẹo mắt.

“Mày đồ đen, béo, xí và bẩn thỉu, quyết thả mày . Xem mày làm gì ?” Thẩm Vân Nguyệt động động chiếc nỏ liên phát tay, đồng thời mạnh mẽ giẫm chân xuống.

Bạch Hổ rống lên một tiếng đau đớn.

Hắn chợt nhớ , hóa Thẩm Vân Nguyệt đầu độc .

Giờ đây ê ẩm, mềm nhũn còn sức lực, chẳng hiểu thành thế ?

Người trong thành Vân Châu mà một kẻ ngoại đạo đầu độc ? Bạch Hổ lúc trong lòng đầy uất ức và hận thù, chỉ mong tìm cơ hội nhốt Thẩm Vân Nguyệt trong chum, từng mảng từng mảng lột da thịt nàng .

Bạch Tuyết tức giận gầm lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-155-su-co-chap-cua-anh-ay.html.]

“Tiểu Bạch, cắn c.h.ế.t bọn chúng ngay!”

Con sói bên cạnh cô lao tới vù một cái, ngay lập tức Thẩm Vân Nguyệt giơ chân đá văng xa.

Bị đá mạnh một cái cây, rên lên một tiếng bò dậy.

Nhìn Thẩm Vân Nguyệt, ánh mắt nó rõ ràng thêm phần sợ hãi. Bạch Tuyết tức giận gầm lớn:

“Tiểu Bạch, nhanh lẹ xông !”

Bên ngoài tường viện vang lên tiếng chó sủa quen thuộc, Tiểu Bạch lo lắng qua .

Cuối cùng, nó bẹp xuống đất như thể chết, nhúc nhích nữa.

Mấy tên tay sai còn liếc , ai dám xông lên . Bọn chúng sợ cây nỏ liên phát trong tay Thẩm Vân Nguyệt, thêm cảm giác rằng cô gái hạng tầm thường.

Bạch Tuyết tức đến mức chửi rủa om sòm.

Gào lên một tiếng lao thẳng tới, nhưng Thẩm Vân Nguyệt hề né tránh.

Người đàn bà sức lực kinh , hình vạm vỡ chẳng khác gì bê con.

Cánh tay nhỏ nhắn của nàng khẽ nhấc lên, nỏ liên phát lập tức b.ắ.n .

Mũi tên xé gió xuyên thẳng qua cánh tay đen sì, béo múp của Bạch Tuyết, khiến nàng lập tức bệt xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Bạch Tuyết xưa nay vốn sợ đau, sợ đói.

"Ôi trời ơi, đau c.h.ế.t mất thôi…!"

Giọng điệu cùng biểu cảm bất ngờ chuyển tông, khiến Thẩm Vân Nguyệt nhất thời kịp phản ứng.

Nàng lạnh giọng dặn dò Âu Nhược Ương:

"Âu tỷ, báo quan . Đám phạm tội c.h.é.m đầu, nhất định xử theo pháp luật."

Đám tay sai trong lòng lập tức hiểu , vội vã chuẩn chuồn .

Không đáng chút nào khi chỉ vì ít tiền trông coi cổng viện mà cuối cùng mất cả mạng.

Bạch Hổ , cũng chẳng còn tâm trí để hằn học trong lòng nữa.

Vội vã mở miệng van xin:

"Cô nương, con xin bà, làm ơn đừng báo quan. Chúng còn thể chuyện giải quyết mà."

"Toàn là hiểu lầm, đánh thì chẳng thể quen ."

Bạch Hổ trong lòng rõ rằng nếu báo quan, chắc phiên tòa — thể sẽ ai đó bịt miệng tiêu hủy.

Nếu báo quan, còn cơ hội lật ngược thế cờ, g.i.ế.c hai nữ nhân thoát .

"Âu tỷ, đừng để ý lời lẽ bẩn thỉu của . Đi báo quan ." Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng lệnh, mắt vẫn dõi theo động tĩnh xung quanh; mấy tên đầu mục ngã trong nhà tạm thời thể tỉnh .

Âu Nhược Ương vội vã đáp một tiếng.

Âu Nhược Ương đặt con d.a.o phay trong tay xuống gần bên Thẩm Vân Nguyệt, cầm con đao găm lao đến cổng viện, mở cửa chạy ngoài.

Bạch Hổ thấy Âu Nhược Ương chạy , sống lưng lạnh toát mồ hôi.

Hắn cố ý thu vẻ hung tợn và hiểm độc, giả vờ vẻ hòa nhã.

"Cô nương, miễn là bà tha cho bọn , cứ yêu cầu — ở Vân Châu thành thể mua cho bà nhiều thuốc ."

Thẩm Vân Nguyệt đoái hoài, chỉ tay về phía một tên tay sai:

"Mau lấy dây trói con Bạch Tuyết đó . Đợi lát nữa thể để các ngươi ."

Bạch Hổ trong lòng hiểu ngay: hóa phụ nữ vẫn ghim ghét Bạch Tuyết lắm.

Tức thì, Bạch Hổ sang mắng Bạch Tuyết một trận xối xả. Nếu tại con chổi , thì rước tai họa thế !

"Bạch Tuyết! Mày mà còn dám gào lên nữa, ông chặt mày hầm canh đấy!"

Bạch Tuyết xong liền chịu nổi:

"Đại ca! Ngay cả cũng mắng ? Huynh từng dễ thương nhất, xinh nhất, còn hiền lành nhất cơ mà!"

"Sao vì một ngoài mà mắng chứ?!"

Tính Bạch Tuyết từ nhỏ khác , xong liền lết cái hình tròn vo đến gần.

Rồi vươn tay cào Bạch Hổ một trận:

"Ai cũng thể mắng , chỉ riêng !"

Làm cho Thẩm Vân Nguyệt cũng ngớ , hiểu nổi chuyện gì đang diễn .

Bạch Hổ cũng nổi giận:

"Ngươi soi gương xem bản cái thể thống gì ? Xấu chết! Mấy tên tiểu quan từng ngươi đè lên, thấy heo còn hoảng!"

Tội nghiệp Bạch Hổ, cả chẳng còn chút sức lực, để mặc cho Bạch Tuyết nhào lên đánh cấu.

Bạch Hổ sẽ g.i.ế.c ngươi, Bạch Tuyết bật dậy, gào lên một tiếng, bất ngờ đầu tấn công Thẩm Vân Nguyệt.

Thẩm Vân Nguyệt phản ứng cực nhanh, lùi về một bước, lập tức b.ắ.n nỏ — mũi tên nữa ghim trúng Bạch Tuyết."

Bạch Tuyết ngờ Thẩm Vân Nguyệt lúc thể phản ứng nhanh đến ." " lúc đó, cánh cổng sân đẩy ."

“Một bóng quen thuộc xông , Phó Huyền Hành nắm lấy tay Thẩm Vân Nguyệt, tay vung lên giáng thẳng một chưởng nặng nề về phía Bạch Tuyết.” “Chưởng lực mạnh mẽ khiến Bạch Tuyết đánh bật ngã xuống đất gượng nổi.” “Bắt hết bọn chúng !”

Giọng của Phó Huyền Hành lạnh như băng, nhưng ở cuối câu mang theo chút run rẩy khó giấu." "Hắn chằm chằm Thẩm Vân Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm như nuốt trọn hình bóng nàng tim ."

"Trời mới , khi tin nàng mất tích… sợ đến thế nào."

A Tứ và Ảnh Phong lời thừa, động tác gọn gàng trói chặt đám trong sân."

"Phó Huyền Hành nghiêng , khẽ thì thầm bên tai Thẩm Vân Nguyệt: 'Xe lăn của ... ở ngoài tường viện.'"

"Để lấy." Thẩm Vân Nguyệt lập tức lên tiếng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả."

“Không . Vân Nguyệt, từ nay trở , ngươi rời xa .” Phó Huyền Hành đôi mắt đỏ rực ánh lên sự cuồng si mù quáng.

Lần đầu tiên giấu nàng thật kỹ, cho bất cứ kẻ nào tổn thương đến nàng.

Thẩm Vân Nguyệt nhận giọng điệu đầy ám ảnh , vẫn thả tay , nhẹ nhàng an ủi:

“Âu tỷ báo quan . Ta lấy xe lăn.”

Nhìn nàng bước , ánh mắt Phó Huyền Hành đổ dồn bàn tay trống rỗng thả .

Trong lòng một cơn cuồng nộ bùng phát, ánh mắt lạnh lẽo như băng về phía Bạch Hổ, tựa như thấy kẻ chết.

Loading...