Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 153: Cô vợ nóng tính của ngươi chạy mất rồi sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-17 01:18:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu bé còn vẻ mặt lúc nữa, co rúm cử động nhẹ. Một vẻ mặt đáng thương, một cô bé chỉ sáu bảy tuổi vật lộn bò đến ôm chầm lấy Âu Nhược Ương.

Giọng khàn khàn, yếu ớt cầu xin:

“Thả . Anh .”

Ánh mắt nghi hoặc của Âu Nhược Ương dừng những đang lấm lem bẩn thỉu mặt, kỹ thì đều là các thiếu niên và cô bé, ngay lập tức hiểu mục đích chính của những gọi là “dược nhân” là gì.

Cô há to miệng, buông tay .

“Các ... các ...” nhưng thể thốt lời.

Họ chừng hơn mười , lớn nhất cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi.

Có lẽ vì sợ hành hạ, họ mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, sợ hãi chằm chằm Thẩm Vân Nguyệt và Âu Nhược Ương.

Nghĩ đến cảnh ngộ bi thương của họ, và còn bao nhiêu trở thành dược nhân.

Thẩm Vân Nguyệt trong lòng mềm nhũn như nước.

Vô thức hạ giọng:

“Các em bắt đến đây bao lâu ? Trước các em, bao nhiêu ở đây ?”

Mấy chục , nhưng dám mở miệng.

Cuối cùng vẫn là bé cướp túi với Thẩm Vân Nguyệt những điều .

Ở một chỗ khác.

Phó Huyền Hành chủ tiệm bao tử chặn , hỏi hỏi :

— “Công tử Phó Huyền Hành ? Lúc nãy mấy tên công tử, lấy bao tử bánh màn thầu mà chịu trả tiền.”

Bàn tay đặt xe lăn siết chặt, cau mày:

— “Chính là . Chuyện thế nào?”

Chủ tiệm kể tỉ mỉ việc cho .

Phó Huyền Hành đến chỗ quan trọng liền vội vàng hỏi tiếp:

— “Ý ông là nàng đuổi kẻ trộm? Đã bao lâu ?”

Chủ tiệm lau mồ hôi trán, suy nghĩ giây lát đáp:

— “Hình như cũng một nén nhang .”

Trong lòng Phó Huyền Hành chợt thắt ; nhớ đến thành Vân Châu phức tạp hỗn loạn, vội đầu kêu lớn:

— “Bác, bác trả tiền bao tử mang về . Tôi tìm Vân Nguyệt.”

— “Vân Phong, chạy gọi A Tứ tới.” Phó Huyền Hành cũng chẳng còn ngại ngoài một sẽ lộ bệnh tình, đẩy xe lăn lao nhanh cửa.

Thẩm Vân Phong rõ việc bèn một tiếng chạy gọi A Tứ.

Phó Huyền Hành rời đại xe quán thì gặp Lệ quận vương xuống từ xa.

Hắn bước tới chắn mặt Phó Huyền Hành:

— “Này, đồ thất bại tiểu của . Sao vội vã thế? Cô vợ nóng tính của chịu nổi tài bất lực của , thấy một thiếu niên phong nhã liền chạy theo ?”

Lệ quận vương trông thấy Phó Huyền Hành hớt hải như , kiềm chế mà mỉa mai.

Trong mắt , Phó Huyền Hành mãi chỉ là kẻ vô dụng.

Phó Huyền Hành lạnh lùng liếc , đôi mắt chợt lóe sát khí:

— “Nếu Vân Nguyệt thực sự gặp chuyện, dù c.h.ế.t cũng tha cho ngươi.”

— “Hừ. Tốt nhất là tự lo .”

Nói xong, Lệ quận vương bỏ .

Phó Huyền Hành trượt xe lăn rời khỏi nơi đó.

Chỉ để Lệ quận vương với khuôn mặt ngơ ngác, khi suy nghĩ câu mới lấy tinh thần.

— “Thẩm Vân Nguyệt xảy chuyện gì ? Nàng cũng giống Tưởng Linh mất tích ?” Lệ quận vương cau mày hỏi theo hầu.

Chiêu Chí Anh xuống từ chiếc xe ngựa phía đáp:

— “Quận vương gia, Thẩm Vân Nguyệt tự dưng rời , nhà nàng vẫn còn ở đây.”

Lệ quận vương liền lệnh cho Chiêu Chí Anh:

— “Ngươi điều tra cho rõ ràng! Chẳng qua mới một đêm mà chết, hai mất tích?”

— “Vâng.” Chiêu Chí Anh vái tay đáp lời.

Người trong đại xe quán hề Âu Nhược Ương cũng mất tích. Rốt cuộc, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vô danh, chỉ Bành Tịch Nguyệt cùng em bốn âm thầm tìm Âu Nhược Ương.

A Tứ né tránh Lệ quận vương, chạy nhanh về phía Phó Huyền Hành rời .

Thẩm Vân Thành trong lòng lo lắng cũng tìm kiếm, nhưng Thẩm Vân Phong ngăn :

— “Vân Thành, rể và chú A Tứ là , chờ Ảnh Phong về mới nhờ giúp. Chúng nên làm loạn, đừng để tìm chị tìm chúng .”

Thẩm Vân Thành cay cú bóp lấy cánh tay nhỏ của :

— “Khi nào con mới lớn lên, thể bảo vệ chị đây?”

Ở một bên, Mạc Dĩ Nhiên tin Thẩm Vân Nguyệt mất tích, mắt đỏ hoe chạy ngoài.

— “Các tìm Vân Nguyệt, sẽ tìm Vân Nguyệt của !”

Thẩm Vân Phong kịp thời ngăn Mạc Dĩ Nhiên:

— “Mẹ, về .”

Mạc Dĩ Nhiên giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt Thẩm Vân Phong.

— “Vân Phong, đó là chị của .”

cái tát đánh, ngẩn một lúc. Trước nay từng đánh đứa trẻ nào.

Nay đánh chính con trai .

Nghĩ tới Thẩm Vân Nguyệt, cô đau lòng uất ức mắng:

— “Sao con vô tâm thế? Chị con mất tích , chúng cùng tìm. Sao sinh con một kẻ vô tâm đến thế?”

— “Mẹ thật khiến thất vọng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-153-co-vo-nong-tinh-cua-nguoi-chay-mat-roi-sao.html.]

Thẩm Vân Phong im lặng, lấy tay che mặt bên đánh.

Nhìn thấy cháu trai đánh, Thẩm lão phu nhân vội bước nhanh tới, thương xót ôm lấy Thẩm Vân Phong, miệng còn trách móc Mạc Dĩ Nhiên:

— “Sao cô tay như thế? A Tứ mới dặn đừng ngoài.

Vân Phong còn nhỏ tuổi thế .

Cô bảo nó mà tìm Vân Nguyệt? A Tứ với Huyền Hành tìm , chúng ở đại xe quán đừng gây cản trở.”

— “Dù trong lòng sốt ruột, cũng nên lặng lẽ bỏ bạc thuê lính giúp. Cô gì? Nếu lạc đường lo mà tìm cô, chẳng thành gánh nặng .” Thẩm lão phu nhân vốn bao giờ nổi giận với con dâu.

Lúc , gương mặt đỏ bừng, sưng lên của Thẩm Vân Phong, bà xót xa nên lời cũng nặng hơn vài phần.

Mạc Dĩ Nhiên đương nhiên cũng thương con.

Chỉ là A Tứ cho ngoài, mà bà thấy ai cũng lời A Tứ nên trong lòng khó chịu.

Cứ tưởng cả nhà sẽ cùng ngoài tìm Thẩm Vân Nguyệt, ai ngờ chỉ A Tứ và Phó Huyền Hành .

— “Vân Phong, con đau ?”

Mạc Dĩ Nhiên trong lòng gấp gáp, Thẩm Vân Phong mím chặt môi . Bà thở dài:

— “Vân Phong, chỉ là nóng ruột thôi. Nếu chị con chuyện gì, ăn với cha con đây?”

— “Mẹ, con . Con tìm Khỉ để bàn bạc chút.”

Thẩm Vân Phong vùng khỏi vòng tay Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân xoa mặt cháu, nhẹ giọng:

— “Ông nội và bác con mang bạc tìm Bành sai gia để bàn bạc xem thể thuê mấy tên sai dịch giúp tìm chị con .

Nhà thể làm rùm beng, ở đây bao nhiêu cặp mắt mong nhà họ Thẩm xảy chuyện.”

Nói xong, bà Mạc Dĩ Nhiên với ánh mắt đầy bất mãn:

— “Cô mau về . Đừng lóc ồn ào, làm nhức cả đầu.”

Khác hẳn cảnh hỗn loạn bên ngoài, Thẩm Vân Nguyệt nắm rõ tình hình.

Ở đây, những thiếu niên nam nữ đều là bắt cóc tới, cũng do cha ngHồo quá bán con .

Theo lời , Điền Thu, đây còn giam nhiều hơn nữa. từng từng đưa , bao giờ trở .

Điền Thu vì thỉnh thoảng giúp họ lừa đến đây, thêm từng ai “chọn”, nên còn ở . Dần dần trở thành “đại ca” của nhóm . Cậu từng phản kháng, từng bỏ trốn, nhưng đều thất bại.

Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cả chục , Thẩm Vân Nguyệt kìm :

— “Ta nhất định sẽ cứu các em ngoài.”

Một cô bé gầy nhom cúi thấp ánh mắt thất vọng:

— “Các cơ hội thì tự chạy .

Chúng giam bao ngày , ăn thức ăn đặc chế của bọn họ.

Không bao lâu nữa, sẽ đưa .”

Nàng ngẩng đôi mắt long lanh nước:

— “Nếu thoát , nhớ báo quan giúp. Còn nữa, đường ngang qua Võ Gia Trang gần đây, tới nhà Võ lão khọm ở đầu thôn.

Nói cho họ , đừng bán con gái nữa. Nuôi nổi thì ngay lúc sinh hãy bóp c.h.ế.t .”

Ánh mắt vô hỉ vô bi của nàng khiến lòng Thẩm Vân Nguyệt thắt .

— “Ngươi…? Có còn điều gì tiện ?” Thẩm Vân Nguyệt mơ hồ đoán tâm sự của cô bé.

So với những đứa trẻ bắt cóc, việc chính cha ruột bán còn tuyệt vọng hơn.

Khóe môi cô bé khẽ động:

— “Không giấu gì các ngươi, chúng cũng từng bỏ trốn. kết cục thì ?

Chúng lấy kim châm đầu ngón tay, đ.â.m sâu kẽ móng.

Dùng d.a.o gọt thịt ở chân chúng , ép chúng ăn chính thịt đó. Rồi dùng thuốc chữa lành vết thương, cho ăn cơm.”

“Chỉ cho chúng uống nước sắc thảo mỏng. Để chúng c.h.ế.t đói, nhưng chẳng còn sức lực mà chạy trốn nữa.”

Cô bé trong lòng nghĩ rằng hai Thẩm Vân Nguyệt khó mà thoát. Ánh mắt cô họ tràn đầy cảm giác thương xót.

Thẩm Vân Nguyệt để ý đến ánh mắt đó, chỉ hỏi bọn trẻ trốn thoát bằng cách nào.

Một vài đứa ríu rít kể cho nàng .

Chẳng gì đặc biệt, chỉ là nửa đêm lẻn sân, vườn một cái hang chó, may mắn thì thể chui qua hang chó mà chạy .

Bên cạnh hang chó một con sói lớn.

Con sói cũng sủa, chỉ hung dữ cắn cánh tay hoặc chân của , để họ chạy.

“Nếu chạy tới chỗ hang chó mà con ch.ó to cắn, thể thoát,” một bé mút ngón tay , nét mặt tái xanh.

Thẩm Vân Nguyệt ngạc nhiên .

Cậu nhếch mép giải thích: “Tớ với Tiểu Tú chọn , bây giờ ăn uống khác bọn.”

Cậu bé phần nào chuyện gì xảy , nhưng vì thể trốn sợ lột da, châm kim kẽ móng, nên đành ngoan ngoãn ăn các thứ thảo dược đó.

Nghe khi họ “sạch sẽ” sẽ đưa tới một nơi khác để nuôi dưỡng thể lực.

Cậu bé trực giác đó chỗ , nhưng cũng bất lực chẳng làm gì .

Cơn tức giận trong lòng Thẩm Vân Nguyệt sôi lên tới tận cùng. Nàng dẫn họ tới đây, mép môi thoáng mỉm lạnh.

“Ta ngươi dẫn chúng tới đây là chủ ý. Tốt nhất nên ngoan ngoãn lời một chút.”

Nàng chậm rãi nở một nụ lạnh lùng, lời dịu dàng mà rợn :

“Không thì, ngươi sẽ thấy những hình phạt ở đây chỉ là nhẹ nhàng nhất.”

Điền Khâu nụ đó, đồng tử co , lùi một bước nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé bên cạnh.

Âu Nhược Ương vốn thấy họ đáng thương.

Giờ nghĩ tới bốn đứa con của vẫn còn ở quán xe, lòng cô đầy căm phẫn.

“Ngươi nhất cứ ngoan ngoãn. Nếu , cũng sẽ tha cho ngươi.”

Điền Khâu mím môi, cúi gằm mặt. Những đứa xung quanh vội vàng van nài hộ:

“Điền Khâu cũng ép. Trong bọn hai do nó dắt đến, nhưng nếu nó lời, em gái nó sẽ giết.”

Những đứa trẻ dường như nhận chuyện gì là sai trái

Loading...