Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 152: Thằng hề quái dị này, dùng làm người thí nghiệm thuốc thì hợp nhất rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-17 01:18:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Nguyệt ôm lấy Linh Bảo, đưa tay đặt lên mạch của nàng. Không ngờ nàng thể chính xác cảm nhận mạch của Linh Bảo.

Trong lòng thoáng chợt nhớ giấc mơ đêm qua.

Chợt nhận , đó chính là công lao của “tiểu ngốc”.

Dẫu , Thẩm Vân Nguyệt vẫn quên cảnh cáo tiểu ngốc:

— “Tiểu ngốc, từ nay trở , sự đồng ý của .”

Tiểu ngốc gật đầu lia lịa như giã chày:

— “Chủ tử, bởi vì ngài đổi lấy kim châm thuật, mới thể trực tiếp truyền cho ngài phiên bản cao cấp nhất.”

— “Còn liên quan đến gian của ngài nữa.” Tiểu ngốc ngập ngừng một chút, “Sắp tới thể ngài sẽ gặp gian nan.”

Thẩm Vân Nguyệt: ... Gian nan ?

Nàng lấy gì làm để ý. Dù thể đoán mạch cho Linh Bảo, cũng chỉ vì mạch nàng đơn giản mà thôi.

Nhớ kim châm thuật luyện, nàng lấy một chiếc kim vàng, nhẹ nhàng cắm lên Linh Bảo.

Xoa bóp dịu dàng.

Chẳng bao lâu, Linh Bảo khó chịu tựa đầu lên vai nàng.

Thần sắc uể oải khỏe:

— “Chị ơi, Linh Bảo nôn.”

Thẩm Vân Nguyệt rút kim, rót một chén nhỏ nước cho nàng uống.

Thấy Thẩm Lỗ thị bước đến, nàng liền :

— “Nhị tỷ mẫu, nàng đưa Linh Bảo về phòng nghỉ ngơi . Ta sẽ mua chút điểm tâm, tiện thể mua vài cái bao tử, bánh màn thầu cho đường .”

Thẩm Lỗ thị khẽ hạ giọng, mắt liếc quanh nhỏ:

— “Vân Nguyệt, Hương Linh mất tích. Nhà họ Bành thấy Hương Linh bóp c.h.ế.t Văn tỷ.”

— “Là ? Tại mất tích?” Thẩm Vân Nguyệt bất giác nghĩ đến mặc y phục đen hôm qua.

Trong lòng chợt lạnh toát, đó thôi thấy khó chịu.

— “Mấy quan sai vẫn bảo , những kẻ mất tích đều xử như kẻ đào tẩu.” Thẩm Lỗ thị thấy đến, vội ngậm miệng nữa.

Người nhà Thẩm gia bên ngoài vẫn luôn cẩn trọng lời .

Họ sợ làm phiền toái đến Thẩm Vân Nguyệt, lúc nào cũng thận trọng hành sự.

Thẩm Lỗ thị bế Linh Bảo trở về phòng chung.

Hà Lộ Tuyết bước cửa, dáng chút kỳ quặc. Nhìn thấy sắc mặt mỉm đầy mưu mô của Thẩm Vân Nguyệt, nàng khẽ chạm lên trâm cài đầu.

Một chiếc trâm vàng quấn hoa hồng.

Hà Lộ Tuyết cố ý ưỡn ngực, môi đỏ mọng như quả đào ngậm đầy nước.

— “Thẩm Vân Nguyệt, Hương Linh mất tích ?”

Hà Lộ Tuyết ít sự phô trương thường ngày, giọng khàn khàn, rõ ràng đêm qua nhiều.

— “Nghe . Nàng tìm chăng?”

Hà Lộ Tuyết dò xét Thẩm Vân Nguyệt:

— “Trước khi mất tích, nàng tìm ngươi ?”

— “Tìm làm gì? Ngươi đưa ý kiến ?” Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc qua, ngang qua nàng còn cố ý bịt mũi.

Hà Lộ Tuyết tức phát điên.

Người dám bịt mũi ư? Có ý nàng tối qua…? Nghĩ đến đây, nét mặt nàng trở nên sắc lạnh.

Trong lòng oán hận: Thẩm Vân Nguyệt, chỉ cần Lệ quận vương sủng ái, xem ngươi còn dám ngang ngược đến bao giờ!

Nàng cảm thấy giữa và Thẩm Vân Nguyệt điều gì đó .

Từ khi lưu đày, hai đáng nên thiết mới .

Không hiểu vì , Hà Lộ Tuyết cứ cảm thấy gì đó sai sai.

Thẩm Vân Nguyệt bước đường.

Tại góc phố một cửa hàng bánh màn thầu, nàng gặp Âu Nhược Ương.

Nàng đang với chủ cửa hàng 20 chiếc bánh màn thầu bột thô, “Thêm cho bốn cái bao tử nữa.”

Nghĩ đến mấy đứa nhỏ ở nhà, Âu Nhược Ương vẫn thỉnh thoảng cho các con ăn chút thịt.

Chủ cửa hàng vui vẻ đáp , thấy Thẩm Vân Nguyệt bước đến, liền tươi:

— “Cô nương, mua bao tử, bánh màn thầu ?”

— “Bao tử, bánh màn thầu còn đều đưa .” Thẩm Vân Nguyệt mở miệng là “ôm trọn”.

Chủ cửa hàng chút ngỡ ngàng, nhanh chóng đáp vui vẻ hơn:

— “Cô nương, để chuyển đến quán xe lớn cho.”

— “Được, phòng thứ hai, chỗ nhà họ Thẩm ở.” Thẩm Vân Nguyệt hỏi giá tiền, mỉm gật đầu với Âu Nhược Ương.

Âu Nhược Ương nhận lấy gói giấy đựng bao tử.

Một tay treo túi tiền lên thắt lưng.

Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đến, một đứa nhanh như chớp đẩy mạnh Thẩm Vân Nguyệt một cái.

Một tay giật lấy túi tiền của Âu Nhược Ương chạy mất.

— “Túi tiền của !”

Âu Nhược Ương vội đuổi theo.

Thẩm Vân Nguyệt thấy bé độ mười hai ba tuổi chạy về phía con ngõ gần đó.

Nhìn vết đen lem luốc áo , trong lòng bốc lên cơn tức giận.

Vỗ tay quát với chủ cửa hàng:

— “Ngươi giao bánh, lấy bạc từ Phó Huyền Hành!”

Nàng cũng chạy theo.

Phải cho tên nhóc đó một bài học.

Ba đứa trẻ nghịch ngợm ban đầu chạy tản hết.

Thẩm Vân Nguyệt nhanh chân, vượt qua Âu Nhược Ương.

Suýt chút nữa đuổi kịp nhóc, nhưng quá quen địa hình.

Dùng lợi thế để kéo dài cách với nàng.

vội vàng, cố ý để nàng thấy .

Hệt như là đang dụ Thẩm Vân Nguyệt đuổi theo.

Suy nghĩ đến đây, nàng bỗng sáng kiến, dọc đường để dấu hiệu.

Đó là dấu hiệu mà Phó Huyền Hành thể hiểu, chặn nhóc một túp lều tranh thấp lùn hẻo lánh.

Thẩm Vân Nguyệt bình tĩnh quan sát động tĩnh xung quanh.

Cảm nhận vài ẩn nấp bên cạnh.

Cố ý thở dốc, cúi chỉ về phía bé:

— “Tiểu tử, bà cô xem ngươi chạy ? Mau giao túi tiền cho !”

Nàng cúi , tay cố ý chùi mũi.

Một viên thuốc nàng bỏ miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-152-thang-he-quai-di-nay-dung-lam-nguoi-thi-nghiem-thuoc-thi-hop-nhat-roi.html.]

Biết rõ thói quen của lũ cắp túi.

Phía vang lên giọng :

— “Ôi trời, chạy gãy chân , cướp túi tiền ? Không dễ !”

Âu Nhược Ương thở hổn hển chạy tới.

Thẩm Vân Nguyệt ngờ nàng chạy tới.

— “Âu tỷ, đang giúp nàng đuổi kẻ trộm, nàng chạy tới?”

Nàng đầu hiệu cho Âu Nhược Ương.

Âu Nhược Ương hiểu ý nàng, nhưng vẫn cảnh giác hơn.

Bước tới gần, bé bên mắng:

— “Ta ngHồo đến nỗi một đồng cũng bẻ làm đôi để tiêu, mà một thằng nhóc cướp túi?”

— “Ngươi nhất mau trả !”

Hơi thở dồn dập, nàng còn đưa tay đỡ Thẩm Vân Nguyệt một cái.

Trong lòng bàn tay một viên thuốc Thẩm Vân Nguyệt đưa, Âu Nhược Ương nhận bất vẫn quyết định cúi đầu ăn thuốc.

Cậu bé bên mặt lập tức biến sắc, mím môi chặt.

— “Ta mang tới giúp các ngươi .”

Một làn hương thoang thoảng tràn mũi, khiến Thẩm Vân Nguyệt khẽ cau mày.

Chiêu thức thật bẩn thỉu.

— “Thuốc mê.”

Nhà Âu Nhược Ương làm thầy thuốc, nên rõ về những loại dược .

Bất giác nàng nín thở, nghĩ viên thuốc ăn, trong lòng thở phào.

Hai trao ánh mắt, hiểu ý .

Chỉ trong vài thở, cố tình lảo đảo hoảng hốt.

Thẩm Vân Nguyệt và Âu Nhược Ương giả vờ ngã lăn đất.

Nàng xem là ai dẫn họ đến đây.

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân vang rền như động đất rung trời.

Cùng giọng quen thuộc đầy làm nũng giả tạo:

— “Đại ca, chính con quái vật đánh . Còn cho gả cho yêu, suýt chút nữa nó hại chết.”

— “May mắn vận may , thông minh cách xoay sở. Không thì, ngươi sẽ còn thấy đứa em dễ thương nữa .”

— “Bạch Tuyết, ngoan, , bên ngoài thế giới nguy hiểm lắm. Nàng nhỏ nhen như ngươi, sẽ ăn tươi nuốt sống còn xương cốt.”

— “Hiểu lòng của đại ca cho ngươi chứ?” Giọng đàn ông trầm ấm vang lên, Thẩm Vân Nguyệt cả sự cưng chiều và yêu thương.

Thẩm Vân Nguyệt chút khó chịu.

Người đàn ông mù mắt ?

Bạch Tuyết khe khẽ e lệ:

— “Ta đại ca đối với nhất .”

— “Người sắp xếp xong, nàng làm gì?”

Giọng mang vài phần lạnh lẽo.

Bạch Tuyết thỏ thẻ nũng nịu:

— “Đại ca, tính khí của g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó tiếc tay. nghĩ nghĩ thể làm thế.

Con quái vật xí nhỏ bé , tuy , thấp và gầy.

vẫn là thiếu nữ son trẻ, dùng làm thuốc nhân cho mấy lão đại phu nhất.”

— “Ta thể làm chậm đại ca kiếm tiền, còn bà già cũng tạm làm thuốc nhân khác.”

Âu Nhược Ương: ... Ngươi mới là bà già, cả nhà ngươi đều là bà già!

Thẩm Vân Nguyệt: ... Ngươi mới là quái vật xí, cả nhà ngươi đều là quái vật xí!

Nén cơn giận đánh nát đầu Bạch Tuyết, tâm trí nàng “thuốc nhân” thu hút.

“Thuốc nhân?”

Nghĩa đen là nuôi dưỡng bằng thuốc, dùng làm thuốc dẫn.

Quá tàn nhẫn.

Lời Bạch Tuyết làm hài lòng đàn ông vô cùng.

Ông thành thật khen:

— “Bạch Tuyết, ngươi trưởng thành . Biết quý trọng công sức đại ca kiếm tiền. Yên tâm, tìm một tiểu lang quân.

Đã khóa chặt hơn mười ngày, mấy ngày nữa sẽ cho ngươi thành .”

Dừng một lát, giọng ông đột ngột lạnh lùng:

— “Người , giam hai con quái vật .”

— “Vâng, đại ca.” Người khiêng Thẩm Vân Nguyệt và Âu Nhược Ương lên.

Thẩm Vân Nguyệt hề sợ hãi, trong gian nhiều vật bảo vệ tính mạng.

Âu Nhược Ương cố nén run rẩy vì sợ hãi, gắng sức kìm nén nỗi lo trong lòng.

Nàng cắn môi căng thẳng cho bản lộ khác thường.

Nhớ đến viên thuốc Thẩm Vân Nguyệt cho, thầm tiếp thêm niềm tin: nhất định tin nàng, họ sẽ thôi.

Hai nhét bao tải.

Bạch Tuyết nhặt đồ đất, khinh bỉ:

— “Chỉ là hai đứa ngHồo Hồn, dám chõ mũi chuyện của đường. Nếu sớm để lấy chồng, đến nỗi thế .”

Cơ thể khổng lồ lúc vui, Bạch Tuyết nghĩ sẽ để cho hai ai mới là kẻ thể đắc tội.

Bị kẹp ở nách.

Thẩm Vân Nguyệt khó chịu, mùi hôi từ trong bao tải xộc thẳng mũi.

Vị , ai ngửi cũng .

Chịu! Còn khó chịu hơn thuốc mê nhiều .

Cố gắng chịu đựng mùi cải chua thùng lâu ngày, Thẩm Vân Nguyệt cảm thấy như sắp ngất.

Bị quăng mạnh xuống đất mới thể hít thở khí.

Mũi vẫn ngửi thấy mùi khó chịu khác thường.

Có lẽ là một hầm chứa kín khí.

Tiếng bước chân hai đàn ông dần xa , kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống.

Thẩm Vân Nguyệt mở mắt, bò khỏi bao tải.

Lát , nàng giật .

Mở mắt chạm hơn chục cặp mắt trống rỗng, bất lực.

Trong đó cả bé hồi nãy.

Âu Nhược Ương cũng từ bao tải bò , thấy bé túm lấy cổ .

— “Ngươi dám cướp túi tiền của ? Gây chuyện khiến chúng bắt.”

Loading...