Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 139: Kế hoạch

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:43:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hai ngày tiếp theo, đều mệt mỏi rong ruổi đường. Bọn họ thuê xe ngựa, cố gắng tranh thủ từng phút từng giây để nhanh hơn.

Mấy kẻ cũng lính cai ngục phạt roi mấy trận, giờ chỉ xe ngựa than đau đớn.

Mặt đàn ông vết sẹo mặt càng ngày càng tối sầm.

Ông quát lớn, roi trong tay làm những tiếng rên rỉ dừng .

“Ai mà còn la hét nữa, thì roi tao quất lên lưng mà là quất miệng đấy!”

“Mẹ kiếp, suốt ngày như mấy con ma rên rỉ thế .”

Người vết sẹo nhăn nhó mắng mỏ, chỉ bịt miệng, nước mắt lăn dài.

Mọi đều sợ hãi, mặt Mạc Di Nhiên tái mét, nhẹ nhàng hé rèm xe về phía xe ngựa của Thẩm Vân Nguyệt.

Cô thì thầm: “Vân Nguyệt, đừng gây chuyện với tên cai ngục đó.”

Sợ Thẩm Vân Nguyệt làm tức giận, roi quất cho vài trận.

Thẩm Vân Nguyệt chỉ vẫy tay, hạ rèm trong xe ngựa, tự nhiên che nét mặt lo lắng của Mẹ.

Mấy ngày liên tiếp bộ nghỉ.

Đến nơi giao giữa Phủ Vân Dương và Thành Vân Châu.

Hôm nay nghỉ chân trong một khu rừng.

Nhìn trời âm u, lão đầu họ Hoàng lẩm bẩm:

“Sao trời , chắc sắp mưa .”

Mặt vết sẹo ngày càng khó chịu.

Mấy ngày qua roi của quất ít , ai dám la hét, ai dám cãi lời.

Hắn nhướng mày, liếc đám mây đen trời.

“Phải tìm hang đá nghỉ chân thôi.”

Mọi đều dậy.

“Cai ngục, đổi chỗ ?” Có “Khỉ” hỏi.

Chưa kịp trả lời, vết sẹo gầm lên:

“Đổi chỗ cái gì? Muốn thì ở đây .”

Người hỏi ngẩn , chỉ tự tát một cái vì cái miệng lắm lời.

Thẩm Vân Nguyệt vô tình thấy quả cầu tuyết lấp ló trong rừng.

Cô thì thầm tai Phó Huyền Hành.

Hai rời khỏi đám đông, lùi vài bước.

A Tứ và Ảnh Phong thấy thế cũng giả vờ thấy, theo tìm hang đá.

Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành ẩn trong bụi rậm bên cạnh.

Quả cầu tuyết chạy , quẩy đuôi lắc đầu lắc cổ, đầu cứ quấn lấy chân Thẩm Vân Nguyệt.

Nó mở miệng phát tiếng rúc rích, phía mấy bóng đen nhỏ chạy theo.

Ảnh Trung là một cái đuôi nhỏ nhất, cuối cùng, còn lẩm bẩm:

“Quả cầu tuyết lúc nào cũng xem thường , ngày nào đó sẽ cưỡi lên nó cho .”

Bị Ảnh Đông tát một cái lên đầu.

“Không điều thật đấy. Quả cầu tuyết trong lòng chủ nhân quý như với mày, mày còn cưỡi nó ?

Muốn tao xuống cho mày cưỡi ?”

Ảnh Trung: “... Không dám .” Nhỏ giơ đầu lên thấy Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hànhđứng đó.

Chạy đến quỳ xuống.

“Chủ nhân.”

Thẩm Vân Nguyệt giơ tay bảo lên: “Sau cần quỳ nữa.”

thích mấy đứa cứ hễ là quỳ.

“Vâng.”

Ảnh Trung mấy đứa khom cúi chào.

Ánh mắt ganh tị bên cạnh, quả cầu tuyết chạy đến hai chủ nhân, bộ dạng nịnh nọt thật khó coi.

Phó Huyền Hànhnhăn mày, nét mặt càng thêm u ám, còn đen hơn cả mây đen trời.

Mấy đứa ảnh Trung cũng run rẩy, khí nặng nề khiến chúng thở nổi.

Chỉ Ảnh Hắc thỉnh thoảng ngước mắt .

“Chuyện gì thế?” Thẩm Vân Nguyệt quả cầu tuyết gì với Phó Huyền Hành.

Phó Huyền Hành mặt nghiêm trọng thở dài:

“Lệ Quận Vương dẫn tới . Có lẽ ngày mai sẽ gặp họ. Nghe cao thủ theo.”

Ảnh Hắc liếc quả cầu tuyết kiêu căng, nó thường xuyên biến mất là để giúp chủ nhân làm việc.

Mấy đứa ảnh Bắc ngơ ngác.

Sao chúng gì cả?

Nhìn quả cầu tuyết với ánh mắt phức tạp. Con sói hoàng tử thật sự tài giỏi ?

nó cũng chỉ là con ch.ó thôi mà?

Thẩm Vân Nguyệt lên lẩm bẩm:

“Lệ Quận Vương trong chuyến chắc chắn là ngươi. Vì điểm đến tiếp theo là Thành Vân Châu.

Và còn một nữa...”

Cô nhớ trong sách, Hà Lộ Tuyết giúp đỡ Lệ Quận Vương sự hậu thuẫn của đại sư Tiền Đại Nho!

Tiền Đại Nho lúc vua lên ngôi để mấy chính sách trị quốc, về quê ẩn cư từ lâu.

Sau đó...

Ông những kết với Lệ Quận Vương mà còn gả cháu gái ngoại cho Lệ Quận Vương làm phi tần.

Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Nguyệt thể để Lệ Quận Vương làm nên chuyện.

“Còn là ai?”

“Thành Vân Châu nhiều gia tộc danh tiếng. Trong đó ít ảnh hưởng, nếu Lệ Quận Vương họ hỗ trợ.

Một ngày xa, lợi cho thái tử lên ngôi. Lệ Quận Vương cũng thể bí mật xây dựng thế lực.”

Thẩm Vân Nguyệt phân tích rõ ràng từng điểm.

Phó Huyền Hànhnhăn nhó, nhắm mắt mở, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-139-ke-hoach.html.]

“Tiền Đại Nho.” Anh chậm rãi ba chữ .

“Con trai Tiền Đại Nho năm ngoái dâng biểu cầu xin trị bệnh cho cha.

Thái y viện làm so với thần y Thảo Vương Cốc?

Lần hội nghị dược y tại Thành Vân Châu , Tiền Đại Nho chắc chắn sẽ đến.”

Phó Huyền Hành lời nhẹ nhàng.

Có lẽ Lệ Quận Vương cũng điều đó mới vội vã từ kinh thành tới đây.

Chỉ cần Tiền Đại Nho gia nhập phe .

Học trò Tiền Đại Nho nhiều như , chẳng lo tận dụng .

Thẩm Vân Nguyệt cau mày, thấy Thành Vân Châu sắp sôi động .

“Tôi sẽ với cai ngục, chờ một ngày ở Thành Vân Châu.”

Thẩm Vân Nguyệt quyết.

“Họ đồng ý chứ?”

“Chắc . Như họ Hà, họ Bùi... mấy lão già , ai chờ cơ hội?”

Phó Huyền Hành rừng cây xanh mướt xa xa, nhạt:

“Tất nhiên chờ. cũng đời tao dậy nổi...”

Mấy đứa ảnh Hắc mặt mày lạnh tanh.

Nhìn nét mặt lạnh lùng của Phó Huyền Hành, chúng trao đổi ánh mắt, dường như những ngày tới học hỏi quả cầu tuyết.

Quả cầu tuyết vểnh tai, đất, để Thẩm Vân Nguyệt vuốt đầu.

“Đi thôi.”

Thẩm Vân Nguyệt thể lâu, trời âm u dữ dội.

Mưa mùa đông là thứ thuốc độc g.i.ế.c .

Phó Huyền Hànhnhắc nhở quả cầu tuyết vài câu, bảo ảnh Hắc dò la tin tức.

“Dù tin gì cũng tìm hiểu hết.”

Phó Huyền Hành đưa cho ảnh Hắc vài đồng bạc vụn. Thẩm Vân Nguyệt hình xăm mặt chúng, nhớ tới thuốc thảo dược đổi với ngốc.

Lấy dặn dò ảnh Hắc dùng ban đêm.

“Còn một lọ thuốc nữa, ban ngày bôi lên mặt đen sì, ai hình xăm.”

Ảnh Hắc nhận lấy, quỳ xuống cảm ơn.

“Có thuốc , giả làm đám ăn mày cũng tiện.”

Chỉ cần mặt hình xăm, đó là nô lệ. Ai thấy sẽ bắt đưa đến quan phủ.

Có tiền thưởng mà.

Nô lệ , trừ khi cả đời sống trong rừng núi như rừng.

“Quả cầu tuyết cũng cùng các ngươi.”

Phó Huyền Hành quả cầu tuyết sâu sắc rời bụi rậm cùng Thẩm Vân Nguyệt.

Hai đến đường, Khỉ cưỡi ngựa chờ sẵn.

“Tiểu thư Thẩm, lâu thế?”

Thẩm Vân Nguyệt nhẹ:

“Huyền Hành thể chất yếu, đau bụng. Giờ mới khá hơn chút.”

Nói xong, còn cố ý quạt quạt khí.

Khỉ đánh ngựa vài bước.

Phó Huyền Hành: “... Thằng c.h.ế.t tiệt cứ trêu mãi.”

Lần trong cung làm khổ sở, còn vu oan là phát mùi hôi mặt nữ quan hoàng hậu.

Phó Huyền Hành thấy ấm ức, nắm tay Thẩm Vân Nguyệt véo nhẹ, ánh mắt đầy trách móc khiến cô né tránh.

Ba tới , trời bỗng nổ một tiếng sấm lớn.

Rồi vài tiếng sấm rền rĩ rơi gần đó.

Nghe mà hồn vía bay lên tận mây.

Mưa từng giọt to như hạt đậu rơi xuống.

Thẩm Vân Nguyệt vội đẩy Phó Huyền Hành chạy hang đá trú mưa.

vết sẹo mặt u ám,

Mọi tự động tránh vị trí cửa hang.

Nhà họ Thẩm chạy chậm hơn, tất nhiên chiếm chỗ nào khác.

Mạc Di Nhiênngồi gần cửa hang, thấy Thẩm Vân Nguyệt đến, thở phào nhẹ nhõm.

Cô thấy mặt vết sẹo làm lòng sợ hãi.

A Tứ và Ảnh Phong đang kê nồi, trong đó sôi lục bục nước súp gà rừng.

“Tiểu thư Nguyệt, thiếu gia Trần để chút bột mì, tối nay ăn mì thế nào?”

Ảnh Phong lúc cởi mở hơn hẳn.

Không còn kiểu năng khắt khe, thấy Thẩm Vân Nguyệt cùng Phó Huyền Hành liền hỏi.

“Được. Làm mì sợi cũng tiện.”

Lão đầu Hoàng hít hà mùi súp gà trong khí, khẽ:

“Vậy thì uống canh mì cho ấm. Trời mưa mà, tiện lợi.”

Thẩm Vân Nguyệt cầm lấy một cái túi rượu, tới bên cạnh vết sẹo mặt.

Hắn khoanh tay ôm đại đao, tựa đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Cai ngục.”

Thẩm Vân Nguyệt đến gần, thì thầm.

Người vết sẹo mở mắt chậm rãi, khí lạnh cũng giảm bớt.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Vân Nguyệt đưa túi rượu qua:

“Rượu mới, phiền ông thử xem?”

“Có chuyện thì .”

Người vết sẹo nhận túi rượu, ánh mắt lạnh lùng thẳng cô, như thể thấu tâm can.

Loading...