Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 137: Cảnh tượng kì cục

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:43:54
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi ăn xong cơm thì bắt đầu quanh đống lửa nghỉ ngơi.

Nhà họ Thẩm để Lưu Phi Phi và bọn trẻ nghỉ xe ngựa. Lưu Tiểu Vân cũng cùng Thư Bảo ở xe.

Những khác đều ngủ quanh đống lửa.

Phó Huyền Đình thể xin đồ ăn trong nhà họ Thẩm.

Món rau dại tự nấu khó ăn khó nuốt, cô cố gắng ăn vài miếng thể ăn nữa.

Cô sờ bụng đói đến phát tiếng kêu, ngờ Thẩm Vân Nguyệt thật sự cho cô ăn gì.

Uống thêm vài bát nước.

Dù làm thế nào cũng đè cái cảm giác đói trong bụng.

Phó Huyền Đình tránh mặt Thẩm Vân Nguyệt, đến mặt Mạc Dĩ Nhiên, quỳ xuống, lộ bộ mặt đáng thương.

“Dì, con làm chị dâu tức giận . Chị đang giận nên cho con ăn cơm.”

Phó Huyền Đình vốn xinh .

Giờ đây đôi mi như cánh bướm dính đầy nước mắt, đôi tay khuấy khăn. Mép môi cong xuống: “Dì, con thể xin chị sáng mai ?”

Mạc Dĩ Nhiên ngờ cô gái nhỏ làm Thẩm Vân Nguyệt giận.

Nhìn bộ mặt xinh , cô cao hơn Vân Nguyệt, cũng lớn hơn mấy tháng.

Mạc Dĩ Nhiên trong lòng thoải mái lắm: “Sao cô làm chị giận nữa? Phó tiểu thư, , cũng nên học cách trưởng thành .”

Phó Huyền Đình Mạc Dĩ Nhiên dễ bảo, tưởng rằng vài giọt nước mắt sẽ dễ dàng dỗ dành cô.

Nhìn bộ dạng , chắc khó dỗ .

Vừa nhỏ: “Là của con. Thấy trai luôn cau mặt la mắng con, trong lòng tự nhiên thoải mái.”

Cô cẩn thận ngẩng đầu Mạc Dĩ Nhiên: “Dì, xin .”

Phó Huyền Đình sờ bụng đói trơ xương, cúi đầu xuống. Trong mắt ẩn chứa cơn dận dữ trào dâng. Nếu cô nắm trong tay những tài sản đó, làm thấp kém đến thế chỉ vì miếng ăn?

“Ôi, các ... Trên đường lưu đày, một gia đình đoàn kết mới .”

Mạc Dĩ Nhiên xong câu đó, mái tóc cô cụp xuống, lo lắng.

“Nhà , Vân Nguyệt tính tình , nhưng thật thà và công bằng. Huyền Hành đứa trẻ lạnh lùng quá, nhưng cũng công bằng như Vân Nguyệt.”

“Nếu cô đắc tội cả hai , cũng thể thiên vị .”

Mạc Dĩ Nhiên nỡ vai cô run rẩy, đành nhắm mắt : “Cô tự lo cho . Hãy nghĩ đến lời cô dặn khi chết, nghĩ đến sự khoan dung của Vân Nguyệt và Huyền Hành dành cho cô.”

“Nếu là khác, chỉ một cú đá đạp ruột cô ngoài .”

Mạc Dĩ Nhiên tiếng bụng cô kêu.

Hiểu lý do Phó Huyền Đình đến tìm cô.

mềm lòng, đôi lúc ngu ngốc.

khi ngu ngốc, cô sẽ tham khảo ý kiến con gái.

Sao thể tránh mặt Thẩm Vân Nguyệt mà làm chuyện ?

Phó Huyền Đình thấy Mạc Dĩ Nhiên nữa, cố nén cơn hận trong mắt, móng tay sâu sắc cắn lòng bàn tay mà .

Cho đến khi thấy móng tay gãy, mới cảm thấy đau.

Bên cạnh, chị Văn cầm cái bánh gạo, gần xa những đứa con của Bành Tịch Nguyệt.

“Hừ, chẳng qua cũng là con của chủ mẫu thôi, các hơn ?”

“Có bạc gửi từ nhà ngoại, chia cho .”

“Nếu nhận bạc đó, chắc chắn sẽ mất mạng.”

Chị Văn lẩm bẩm.

Đầu nhỏ va chân ai đó, tức giận nên nhổ nước bọt lên chân đối phương.

Trên đầu vang lên tiếng giận dữ:

“Sao mày bộ thế?”

Chị Văn ngẩng đầu, thấy là Phó Huyền Đình, cô tiểu thư ngu ngốc xinh .

“Phó chị, ăn bánh gạo ?” Chị Văn chỉ cắn hai miếng bánh, tách làm đôi, đưa một nửa cho Phó Huyền Đình.

Mình cầm nửa còn ăn một mạch.

Phó Huyền Đình nuốt nước bọt, cuối cùng thực tế thắng mặt mũi.

Cầm lấy nửa bánh gạo ăn ngấu nghiến: “Sao mày bụng cho tao ăn bánh gạo thế?”

Trong mắt đầy toan tính của chị Văn lóe lên một ánh lạ.

Cười, thuận tiện xuống đất: “Tôi và cô giống . Không , đều cô Thẩm vô cớ chửi mắng.”

Cô bé nghĩ đến đó mỉm : “Mày còn đắc tội nhiều hơn tao. Tao chỉ tò mò chơi với tiểu thế tử nhà An vương phủ thôi.”

Phó Huyền Đình cũng nhớ chuyện hôm đó.

Không nhịn khinh bỉ:

“Chị cái gì cũng mắt. Nắm tiền của nhà họ Phó, dâng cho nhà họ Thẩm.”

Chị Văn gật đầu đồng tình: “Phó chị khổ hơn. Nhà họ Thẩm hưởng thụ sung sướng, các lính canh còn đối với chị .”

“Nếu mày bạc đó, lính canh sẽ đối xử với mày còn hơn.”

Lời chị Văn nhẹ cũng nặng rơi lòng Phó Huyền Đình, khiến cô cảm thấy tìm tri kỷ trong đời.

Cô bé câu nào cũng thấm.

Dưới ánh trăng cuối cùng lặn đám mây đen.

Trong mắt chị Văn chỉ còn sự gian xảo.

Phó Huyền Đình hiểu run lên một cái, luôn cảm thấy cô bé nhỏ còn đáng sợ hơn cả Thẩm Vân Nguyệt.

Úp đầu đầu gối, Phó Huyền Đình lơ đãng :

“Hôm nay tao thấy trai đưa cho phiếu bạc. Anh trai tao giỏi kiếm tiền, xuất sắc.”

Phó Huyền Đình nhớ hình ảnh Phó Huyền Hành ở phủ thái tử phế.

Nhìn thoáng qua, cô cũng thấy trai tài giỏi nhất thiên hạ.

Những tiểu thư quý tộc ở kinh thành đều thích tham gia hội do Phó Huyền Đình tổ chức chỉ để thấy hoàng tử nhỏ từ xa.

Kể từ khi Phó Huyền Hành ốm, ai đến nữa.

Phó Huyền Đình thu hồi tư tưởng.

Chị Văn ngẫm nghĩ cô, chỉ thấy cái đầu nhỏ.

Vừa định gì đó thì Phó Huyền Đình mặt lộ vẻ tức giận: “Tao sẽ đòi tiền bạc.”

Nói xong dậy, vội vàng về phía Thẩm Vân Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-137-canh-tuong-ki-cuc.html.]

Chị Văn đất cô, mỉm hiểm ác.

“Thật thú vị, đứa phế nhân đó thật sự giỏi kiếm tiền ?”

Chị Văn sờ mặt , ừ thì cô còn nhỏ.

Chắc thích kiểu dễ nuôi.

Chị Văn giận mà véo má : “Lớn thêm vài tuổi ?”

Phó Huyền Đình nhanh như gió bước vài bước đến bên Thẩm Vân Nguyệt, xuống, trong lòng cảm thấy an hơn nhiều.

Thẩm Vân Nguyệt nép trong áo choàng của Phó Huyền Hành ngủ.

Đội một chiếc mũ cáo đỏ, ánh lửa lờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô.

Phó Huyền Hành nhắm mắt, cảm nhận ánh mắt Phó Huyền Đình mở to, sắc bén.

Im lặng cô như hai mũi d.a.o lạnh lùng.

“Biến.”

Phó Huyền Hành thầm một từ.

dậy nhưng dám, cố nén nỗi sợ trong lòng, bò gần Thẩm Vân Nguyệt, nhỏ giọng giải thích:

“Anh .”

Phó Huyền Đình kể hết chuyện cho , từng chữ bỏ sót: “Em sợ ánh mắt của chị Văn lắm. Anh xem, chị làm gì?”

Phó Huyền Đình giận Thẩm Vân Nguyệt, nhưng nghĩa cô khác hãm hại chị .

Cô chỉ tận dụng quyền lợi của cô dâu nhỏ, tự bắt nạt Thẩm Vân Nguyệt mà thôi.

Phó Huyền Hành gì thêm, chỉ nhíu mày sâu hơn.

Lâu lắm mới lạnh giọng:

“Tôi .”

“Anh ơi, em khác hại chị dâu, em chỉ là...”

Phó Huyền Đình ủy khuất .

Phó Huyền Hành bực ấn lên trán, thấy áo choàng vai Thẩm Vân Nguyệt tụt.

Lại dùng tay kéo áo choàng lên, ánh mắt rơi gương mặt cô.

Làn da mịn màng hồng hào, vô thức đưa tay chạm nhẹ.

Trong lòng Phó Huyền Hành trở thành một hồ nước trong vắt.

Ngẩng lên thấy Phó Huyền Đình vẫn đó, lửa giận dâng lên.

“Biến.”

Phó Huyền Đình ủy khuất , dám làm giận, liền chạy sang sát Phó Huyền Thăng.

cô cũng dám ở một .

Phó Huyền Thăng dám nhiều, chỉ nhường chỗ cho cô.

Nhìn cô xuống, mới khinh bỉ:

“Mày chỉ dám với nhà thôi. Một cô tiểu thư nhỏ mà dọa mày thế ?”

Bị chê, Phó Huyền Đình bịt tai, .

Lườm : “Thế thì ngày mai giúp tao lấy thể diện.”

“Hừ, ngày mai nhớ trả bánh gạo cho , đồ của thể tùy tiện ăn.”

Phó Huyền Thăng nhắm mắt.

Phó Huyền Đình: … Cảnh tượng lúng túng bọn họ thấy.

Phó Huyền Đình làm điều cũng gan, nếu ở phủ thái tử phế thì là tiểu thư bá đạo.

Sau sẽ càng bá đạo hơn, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.

Trên đường lưu đày, cô chỉ cãi với mà cô nghĩ dám g.i.ế.c . Đặc biệt là Thẩm Vân Nguyệt đồng ý để bà Phùng cho cô một con đường sống.

Ngày hôm , buổi sáng.

Mọi dậy, rửa ráy đơn giản.

Trần Vận Đình cùng tùy tùng mang đồ ăn khô đến chia tay: “Phó Huyền Hành, cô Thẩm. Hôm nay chúng chia tay ở đây, những đồ ăn để cho các cô dùng.”

Phó Huyền Hành Trần Vận Đình lời .

“Được, chúng nhận.”

Thẩm Vân Nguyệt ngạc nhiên:

“Thật sự nhận ?”

Phó Huyền Hành hiếm khi nhận đồ khác, chỉ mới làm thế.

“Đã là ý của thiếu gia Trần, chúng cũng thể thật sự nhận.”

Trong mắt Phó Huyền Hành thêm chút ấm áp.

Trần Vận Đình ngẩng cằm hiệu tùy tùng giao đồ cho Thẩm Từ Thông.

“Cảm ơn.”

Trần Vận Đình khoanh tay.

Phó Huyền Hành liếc Khâu Chí Anh tới, nhắc khéo:

“Thiếu gia Trần, bảo quản tranh thật .”

Trần Vận Đình ngẩn , đó hiểu ý.

“Hiểu .”

Ánh mắt liếc thấy tà áo Khâu Chí Anh, đầu đổi nụ chuyện.

Gió thổi qua tiếng :

“Chỉ là vài thứ thô sơ, đến phủ Tấn Dương cũng cần dùng nữa, để cho nhà họ Thẩm .”

“Khâu đại nhân, theo đến phủ Tấn Dương chơi mấy ngày ?”

...

Lúc tiếp tục hành trình, Trần Vận Đình lâu tách đường ở ngã rẽ.

Chuyến cách thành Vân Châu chỉ bảy tám ngày đường.

Phủ Vân Dương rộng lớn thưa dân, tìm một thị trấn thuê xe ngựa dễ.

Con khỉ lưng ngựa, roi vung vẩy kêu leng keng.

“Mọi nhanh lên, cố gắng tối nay nghỉ ở thị trấn. Ngày mai tiếp tục thuê xe ngựa .”

“Đội trưởng, bệnh .”

“Đội trưởng, ói mửa chóng mặt...”

Loading...