Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 131: Hôm nay thật quá khác thường
Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:18:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Âu Nhược Ương làm việc thuần thục, nhanh lẹ, tay chân cũng sạch sẽ.
Thẩm Vân Nguyệt mà khâm phục.
Thấy Vân Nguyệt vẻ nghi hoặc trong lòng, bà mỉm :
“Cái đó đều do cảnh ép . Trên đường lưu đày ép, làm gì cũng làm.”
“Lúc mặt nàng than nhỏ vài câu, làm ngươi mà. Vừa trải qua biến cố, lòng bất an, liền trút giận lên họ mà thôi.”
Ngừng một lát, bà như mà lệ :
“Ai ngờ cũng từng đối xử tàn nhẫn với họ. đường , phát hiện họ dùng tư tâm, tính toán đối với .
Dựa bạc, kết giao với , để mưu lấy bạc của .
Ta thôi, một nhờ ai. Chỉ chăm lo con thôi. Nói thật , Tường Linh là ít mưu tính nhất.”
Lúc đầu Âu Nhược Ương cũng chú ý.
Bà tưởng chỉ cần thuốc, An An sẽ sống .
Để họ dùng bạc của bà liên tục hỗ trợ họ, đó là điều bà làm.
Bạc của bà chỉ dùng cho con .
Làm , vì con mà làm bất cứ điều gì.
“Thẩm cô nương, nhà Bành của chúng vốn là một đống rời rạc. Bạc của chỉ dùng cho con thôi.
Đó là dòng m.á.u đẻ để cho con sống. Ngươi cảm thấy tàn nhẫn, lo cho các và con của họ ?”
Thẩm Vân Nguyệt ngẩng đầu mỉm :
“Nếu ngươi là tàn nhẫn, tất nhiên để ý ngươi. Vì nhà của , những gì ngươi làm sai.”
Âu Nhược Ương trong lòng ấm áp.
Ngay cả chồng bà cũng bà lạnh lùng vô tình.
“Cảm ơn!”
Nói xong, bà thêm, chăm chú làm công việc trong tay.
Ngoài Âu Nhược Ương , ba đây giúp việc nhà Thẩm cũng tới.
Họ khom lưng xin làm việc.
Thẩm Vân Nguyệt đều đồng ý.
Bà để họ làm việc ở bếp.
Chưa đến nửa giờ, các món ăn phong phú thành.
Thịt kho ninh mềm, thơm phức.
“Khỉ mấy ” mang món , mỉm với Vân Nguyệt :
— “Thẩm cô nương, chúng bảo Thẩm đại gia và hai vị lão gia qua nhà uống rượu.”
Vân Nguyệt linh cảm rằng Bằng Sẹo uống rượu của nàng.
Nàng nhướng mày hỏi nhẹ:
— “Vậy cần hỏi ông nội họ ?”
“Lão gia chắc chắn sẽ đồng ý thôi.” “Khỉ mấy ” gãi đầu ngốc:
— “Thẩm đại gia chắc chắn đồng ý.”
— “Cậu bê món qua. Ta sẽ chiên thêm một đĩa thịt chua qua.”
— “Thịt chua? Là gì ?” “Khỉ mấy ” hiểu.
Vân Nguyệt thái ba lớp thịt, lơ đãng đáp:
— “Món thịt ngon.”
“Khỉ mấy ” bê cá kho nước, ngửi mùi liền hắt liên tục.
— “Mùi gì thế? Kì hài hăng hắc quá.”
Âu Nhược Ương lau tay tạp dề, :
— “Đừng bảo là mùi á? Lúc nãy chúng ở đây chảy nước mũi.”
Một kèm đồng tình:
— “! Tôi nghẹt mũi, hít mùi mà thông mũi luôn.”
“Khỉ mấy ” khỏi nuốt nước miếng.
Mang chậu, bước ngoài.
Những khác cũng vội hít mũi, bê dĩa .
Thẩm Vân Nguyệt bắt đầu chiên thịt chua, góc bếp vài củ khoai lang.
Bà bảo Âu Nhược Ương:
— “Âu chị, phiền chị rửa sạch khoai lang thái lát. Khi chiên thịt chua xong, sẽ phủ bột lên lát khoai chiên trong dầu.”
— “Khoai lang no bụng, chiên trong dầu càng thơm.” Vân Nguyệt thấy họ nàng, thuận miệng giải thích.
Âu Nhược Ương nuốt nước miếng. Những khác cũng làm theo.
— “Chắc tốn nhiều dầu đó, ngon.”
— “Thẩm cô nương thật giống mấy quý nữ ở Kinh thành. Những ngày qua mới , cô mẫu như cô mới .”
Vân Nguyệt mặt nhỏ nhuốm hồng. Lời cũng thêm chút ngại ngùng.
“Ngày thường, nếu như mấy quý nữ ở Kinh thành cũng . Đàn ông chẳng thích kiểu đó ?”
Phó Huyền Hành cầm một quyển du ký, Vân Nguyệt liền lắng tai.
Góc mắt thoáng sắc lạnh.
“Vân Nguyệt như thế nhất.” Trong mắt , Vân Nguyệt là ngàn ngàn vạn vạn điều .
“Ngươi…” Vân Nguyệt trừng mắt trách một cái.
Làm Âu Nhược Ương mấy bật .
Phó Huyền Hành cũng cảm thấy hổ, vẫn mỉm sách.
“Hắn đúng. Dù là phía ở Kinh thành đường . Tính cách của cô chịu thiệt.”
Mấy .
Họ thấy Vân Nguyệt đôi khi việc làm bồng bột, nhưng trong lòng tính toán .
Hiểu rõ chỗ nào chạm đến giới hạn của những tên cai ngục.
Lưu đày dùng lời mà khiến khác kiêng nể. Phải dùng sức mạnh hợp lý để giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-131-hom-nay-that-qua-khac-thuong.html.]
Chẳng bao lâu, thịt chua và khoai lang chiên đều chín.
A Tứ cũng lội lội bê cá kho nước, thịt kho, súp xương hầm nấm… cộng thêm một thúng gạo.
Bánh màn thập hai hợp.
Thẩm Vân Nguyệt chia cho Âu Nhược Ương và ba phần cơm thịt.
Nhìn thấy họ, nhịn gợi ý:
“Các mang con bếp ăn nhé?”
“Được, lát nữa bát đũa chúng rửa cho.” Một phụ nữ nhanh.
Hôm nay mâm cơm phong phú.
Mấy đứa trẻ lâu ăn mâm cơm thế .
“Tốt.”
Vân Nguyệt bê một chậu cá kho nước, để một đĩa thịt kho lên đùi Phó Huyền Hành, hai cùng .
A Tứ bước nhanh tới:
“A Tứ thúc, thiếu gia Trần tới chỗ sai gia ?”
“Ta thấy “khỉ mấy ” rủ ăn cơm. Cũng mang ít cơm thịt đến chỗ Khâu Chí Anh.” A Tứ cúi bê đĩa thịt kho lên đùi Phó Huyền Hành.
“Ồ, Khâu Chí Anh ?” Vân Nguyệt ngạc nhiên nhẹ hỏi.
A Tứ méo miệng:
“Hắn trong phòng , thấy Hà Lộ Tuyết lâu .” A Tứ chỉ .
Thẩm Vân Nguyệt để tâm quá, dù Hà Lộ Tuyết là của Lệ quận vương.
Chẳng lẽ nàng và Khâu Chí Anh định lén lút gì đó.
“Vậy ngươi mang cá kho nước và thịt kho đến nhà Lô gia. Nói là hôm nay nấu dư, cho Lô gia chủ và lão gia ăn thử hương vị.”
“Vâng.”
A Tứ nhận chậu và đĩa từ tay Vân Nguyệt, ôm về phía nhà Lô gia.
Vân Nguyệt đẩy Phó Huyền Hành trở phòng.
Lão phu nhân Thẩm đang “hắt xì… hắt xì” liên tiếp vài tiếng.
Cuối cùng bà lấy khăn chùi mũi:
“Ôi trời, mùi chẳng ngon .”
“Mẹ, ăn ?” Mạc Dĩ Nhiên mỉm , đôi mắt nhỏ thoăn thoắt.
“Vân Nguyệt làm chắc ngon.” Lão phu nhân Thẩm tươi.
“Vân Nguyệt qua sông sẽ khác . Trời chẳng lạnh lắm, trong rừng cũng hái rau dại và nấm.”
Thẩm Chu thị bê một bát trứng hấp đưa cho Lưu Phi Phi.
Bà xuống cầm bát ăn, nghĩ tới điều , mới mở miệng:
“Nhà Thẩm ai cảnh khi qua sông ?”
Phó Huyền Hành gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương đưa cho Vân Nguyệt.
Nghe , ngửng đầu đáp:
“Bác tỷ đúng. Chỉ riêng sông thôi mất hai ngày, đến biên giới huyện Vân Dương của Vân Châu.
Khí hậu ấm áp, dù là mùa đông cũng nhiều rau dại. Là nơi phong thủy .”
“Phật Bồ tát phù hộ, chúng hái rau nấm, trời hôm nay thế , sợ đến Thạch Hàn Châu hết bạc .”
Lão phu nhân Thẩm chắp tay.
Ngừng một lát, bà vẻ mặt lo âu Phó Huyền Hành:
“May mà nhờ Huyền Hành bán dược liệu, lấy mạng đổi lấy vài chục lượng bạc.”
Nói đến đây, đều mang ánh mắt ơn Phó Huyền Hành.
Mạc Dĩ Nhiên hé môi nhẹ :
— “Cũng là nhà một nhà, đừng . Sau các bác tỷ giúp đỡ hai vợ chồng nhỏ nhiều hơn.”
— “Em dâu đúng, tất nhiên giúp đỡ.”
Thẩm Lô thị nhẹ giọng đồng tình:
— “Vân Nguyệt, nhà con từ nay việc dọn dẹp nhà cửa giao cho . Ta giỏi sắp xếp trong nhà.”
Phó Huyền Hành nhướng mày Vân Nguyệt, thấy nàng liếc , khóe môi chứa một chút hân hoan.
Hắn khỏi , cúi đầu ăn cơm.
Phó Huyền Đình thì thấy mâm cơm chẳng ngon nữa.
Nếu nhờ nhà Thẩm, bọn họ ba , cả vô dụng, em út còn nhỏ.
Mấy chục lượng bạc gửi cho Phó Huyền Hành, nếu đặt tay bà nàng, nàng cũng chết.
Cuộc sống sẽ làm !
Trong phút chốc, Phó Huyền Đình nét mặt phức tạp Thẩm gia bên , những sống xác m.á.u của Tống chi mẫu.
Trong lòng tiếng vang lên: bạc của Phó Huyền Hành vốn của nhà Phó, liên quan gì đến nhà Thẩm?
Tội nghiệp Tống chi mẫu rũ bỏ vô cớ, cuối cùng đánh mất mạng sống.
Phó Huyền Đình hạ mắt, giấu căm hờn và cay đắng trong lòng. Những là kẻ g.i.ế.c nàng.
Cô dám làm gì.
Nghĩ tới lời thề, trong lòng mong giá một biến cố nào đó xảy .
Thẩm Vân Nguyệt ánh mắt lơ đãng liếc Phó Huyền Đình.
Cô gái vốn thích chọn phần ngon, hôm nay cũng quá khác thường.
Nhớ lời của Lão phu nhân Thẩm.
Vân Nguyệt mỉm chế giễu, nghĩ rằng cô chẳng thấy chuyện bạc, trong lòng sai.
Chỉ cần đừng phụ lòng dặn dò của nàng khi chết.
Vân Nguyệt đổi ánh :
— “Bác tỷ, bên đó mâm cơm đủ ?”
— “Đủ .” Thẩm Chu thị mặt đầy vui mừng:
— “Con ăn , sữa nhiều. Cháu còn ăn hết.”
Thở dài một , :
— “Ngay cả sai gia cũng chúng may mắn. Trên đường lưu đày , chẳng ai thể sinh con.”