Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 130: Nếu là anh ta, chẳng thèm quan tâm người khác sống chết

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:18:11
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thẩm Vân Nguyệt, ngươi nhất định dồn đường cùng mới cam lòng ?"

Hà Lộ Tuyết thấy nhà họ Hà đều tin lời nàng , liền gào lên một tiếng đầy đau đớn, như xé gan xé ruột.

Thẩm Vân Nguyệt tiến sát bên nàng, hạ giọng :

— “Hà Lộ Tuyết, bỏ ngay những ý nghĩ đó . Ta bóp c.h.ế.t ngươi như bóp c.h.ế.t một con kiến.”

Khóe mắt Hà Lộ Tuyết chợt thấy đều ở đây, vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Vân Nguyệt.

Nhân lúc ả giả vờ đẩy ngã xuống đất.

Ả nước mắt lưng tròng, như sắp :

“Lộ Sương chết, ngươi vẫn chịu buông. Phải chăng ngươi đợi đến khi tất cả cô nương nhà họ Hà đều c.h.ế.t sạch mới thôi?”

Thẩm Vân Nguyệt ngờ Hà Lộ Tuyết giở trò Hèn hạ .

Nàng vốn kẻ sẽ hạ giải thích với khác rằng đẩy Hà Lộ Tuyết.

Chỉ lạnh lùng chằm chằm con ngốc , trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Nàng nhấc chân đá thẳng về phía nàng.

“Bản cô nương định dằn mặt ngươi . Còn dám với chơi trò giả vờ ngã, tưởng dám động thủ ?”

Phó Huyền Hành bên trông thấy rõ mồn một.

Gật gù tán thành:

— “, cứ đá thẳng .”

Đám vây xem: … Hai các ngươi, phu thê thật sự nghiêm túc như ?

Hà Lộ Tuyết đá ngã lăn đất, chật vật ngẩng đầu lên, mới bàng hoàng nhận chẳng ai về phía nàng.

Trong lòng bắt đầu dâng lên một nỗi hoảng loạn mơ hồ.

Bằng Sẹo bước tới, trừng mắt quát lạnh Thẩm Vân Nguyệt:

“Đừng suốt ngày gây chuyện cho lão tử! Còn mau nấu cơm?”

Thẩm Vân Nguyệt ung dung thi lễ:

“Hồi bẩm sai gia, nô gia lập tức nấu.”

Nói xong, nàng đẩy Phó Huyền Hành rời khỏi chỗ đó một cách thản nhiên.

Đám đông: … Đây rõ ràng là đang giúp Thẩm Vân Nguyệt, đúng ?

Hà Lộ Tuyết tin nổi, thẳng Bằng Sẹo:

gia, ngài thấy Thẩm Vân Nguyệt đá ?”

Bằng Sẹo phiền phức đáp :

“Ta thấy rõ .”

“Hắn bắt nạt , ngươi chẳng can thiệp ?” Hà Lộ Tuyết cau mày, mắt phượng long lanh ửng nước.

Bằng Sẹo thở một khói mịt mù, thêm lời nào.

Nhìn thấy lão gia Hà già từ xa bước , Bằng Sẹo hiếm hoi kiên nhẫn đáp một câu:

“Ngươi thấy trách mắng cô nương Thẩm ?”

Dừng một lát, Bằng Sẹo lạnh lùng thẳng về phía Hà Lộ Tuyết:

“Ta quan tâm bọn ngươi đang bày trò gì, nhưng mà im hết, đừng mà quậy phá. Dao của vốn thích c.h.é.m con gái.”

Nói xong, Bằng Sẹo lạnh lùng khịt mũi một tiếng, bỏ .

Chỉ còn Hà Lộ Tuyết đó, đau đớn đến tột cùng, bấu víu .

Đâu là trách mắng Thẩm Vân Nguyệt? Rõ ràng là đang mắng chính nàng mà.

Dưới ánh mắt dòm ngó của đám đông, Hà Lộ Tuyết lúng túng dậy, bước phòng riêng của Khâu Chí Anh.

Gõ cửa một tiếng.

Bên trong mở cửa.

Nhìn thấy Hà Lộ Tuyết trong bộ y phục đơn giản, theo hầu trong mắt thoáng hiện vẻ bất mãn:

“Có chuyện gì?”

Hà Lộ Tuyết mỉm dịu dàng:

“Ta tìm Khâu đại nhân.”

Theo hầu đáp:

“Chờ một lát.” Nói , trực tiếp đóng sầm cửa .

Chỉ để Hà Lộ Tuyết mặt đầy sửng sốt, móng tay cào mạnh lòng bàn tay. Nàng luôn cảm thấy sự việc nên diễn như .

Hà Lộ Tuyết tự dặn lòng kiên nhẫn chịu đựng.

Khi ngày mai trở thành vương phi Lệ quận vương, nàng nhất định sẽ trả thù những kẻ xem thường .

Nghĩ đến đây, nàng hiện lên nụ hiểm ác, đầy mưu mô và thù hận.

Cánh cửa kẽo kẹt mở .

Theo hầu lạnh lùng mở lời:

“Hà cô nương, đại nhân cho phép ngươi .”

Hà Lộ Tuyết nhăn nhó, cau mày: chẳng thèm một tiếng mời ? Nàng bực bội nhấc chân bước .

Khâu Chí Anh thất bại trong trận đấu, tâm trạng đang .

Ngồi ghế, nhấp một ngụm rượu, tiếng bước chân nhưng đầu , hỏi:

“Hà cô nương, ngươi tìm chuyện gì?”

Hà Lộ Tuyết mở miệng:

“Ta …”

Dường như đoán ý định của nàng.

Khâu Chí Anh mở miệng chặn ngay lời nàng , ánh mắt lạnh lùng liếc qua uống cạn chén rượu.

“Ta chuyện của Lệ quận vương, dò hỏi việc thì đừng hòng.”

Hà Lộ Tuyết trong tay xoay nhẹ chiếc khăn, nghiến chặt răng, kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng.

“Khâu đại nhân, ngươi Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt bức hại như thế, chẳng báo thù ?”

Khâu Chí Anh lên, bước đến gần bên nàng.

Môi mỉm nhếch lên một góc, tay đưa lên nâng cằm Hà Lộ Tuyết.

“Ta cần ngươi dạy cách làm việc ?”

“Ngươi nghĩ chỉ vì Lệ quận vương ôm ấp thì tình của ? Ta cho ngươi , Thụy quận vương phi chỉ coi bọn ngươi như kỹ nữ, đem cho Lệ quận vương chơi đùa mà thôi.”

Hà Lộ Tuyết mặt tái mét như giấy.

Đôi mắt to tròn long lanh nước, lặng lẽ rơi lệ.

Nàng yên Khâu Chí Anh, ngờ Hà Lão gia tàn nhẫn đến .

Đôi mắt hiểu , như , khiến thương che chở.

“Khâu đại nhân...” Hà Lộ Tuyết thì thầm yếu ớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-130-neu-la-anh-ta-chang-them-quan-tam-nguoi-khac-song-chet.html.]

Khâu Chí Anh từ tay nâng cằm chuyển sang vuốt ve khuôn mặt nàng, da mịn như trứng bóc vỏ.

Trên hành trình lưu đày, bao đều xanh xao hốc hác, chỉ Hà Lộ Tuyết khiến chú ý đặc biệt.

Men rượu làm cho Khâu Chí Anh nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, tay thò trong y phục.

Nhẹ nhàng sờ soạng nơi gồ lên săn chắc.

Hà Lộ Tuyết bất giác thốt lên một tiếng nhẹ.

Tiếng thốt khiến Khâu Chí Anh thể kiềm chế nữa.

“Con yêu quái c.h.ế.t , ngươi Lệ quận vương nhớ đến ngươi cũng .

hết, phục vụ .”

Hà Lộ Tuyết thể mềm nhũn tựa như xương, dựa trong lòng , da thịt dịu dàng áp lên cổ .

Thở hương thơm như lan, khe khẽ hỏi:

“Khâu đại nhân, giờ đây phục vụ ngươi ?”

“Muốn, ngươi sờ thử .”

Khâu Chí Anh kéo tay nàng, đặt lên vùng cấm địa riêng của .

Ở chính giữa hình tam giác ngược , mọc lên một vật thể đồ sộ.

Hà Lộ Tuyết khỏi thở hắt một lạnh.

“Khó đỡ .”

“Còn lợi hại hơn cả Lệ quận vương.”

Nghe tiếng Hà Lộ Tuyết, Khâu Chí Anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Con yêu quái nhỏ , để cho ngươi nếm mùi…”

Hắn ôm lấy Hà Lộ Tuyết, về phía giường bên cạnh.

Theo hầu liếc một cái mở cửa bước ngoài.

Không lâu , trong phòng truyền tiếng Hà Lộ Tuyết nén chịu đầy đau đớn.

Thẩm Vân Nguyệt thì Hà Lộ Tuyết tìm chỗ dựa vững chắc.

Nàng giờ đây đang bận rộn trong bếp, tận dụng nguyên liệu thuyền nấu một nồi canh xương.

Cá trong sông lớn.

Trong bếp hai con cá nặng bảy, tám cân.

Thẩm Vân Nguyệt sai A Tứ giúp g.i.ế.c cá, bắt đầu chuẩn gia vị để nấu món cá kho nước.

Phó Huyền Hành xe lăn nàng bận rộn.

Ôm trán, ánh mắt đầy lo lắng:

“Vân Nguyệt, tìm học nấu ăn , thật nỡ để nàng vất vả thế .”

Thẩm Vân Nguyệt mỉm :

“Lát nữa đem một bát cho Phó công tử nhé?”

Phó Huyền Hành hiểu ý nàng, nhẹ nhàng gõ tay lên tay vịn xe lăn:

—“Được, lời nàng.”

Nói xong, Thẩm Vân Nguyệt đến mở nắp nồi.

Món thịt kho đỏ trong nồi ninh nhừ, mùi thơm ngào ngạt tỏa .

Nàng gắp một miếng thịt kho cho Phó Huyền Hành, dịu dàng hỏi:

“Huyền Hành, thử xem ngon ?”

“Ngon, tất cả do nàng làm đều ngon.” Phó Huyền Hành nhai chậm rãi, nụ khẽ nở môi.

Bỗng Chủ mẫu nhà Bành cầm hai quả trứng bước , mỉm chào hỏi Thẩm Vân Nguyệt:

“Thẩm cô nương, từ lâu ngửi thấy mùi thơm thịt kho .”

Thẩm Vân Nguyệt gật đầu:

“Đây là…?”

“À, Văn tỷ hoảng sợ, nấu cho nàng hai quả trứng ăn.” Chủ mẫu nhà Bành nỡ lòng, nghĩ đến bộ mặt hiểm độc của Văn tỷ mà thương.

Thẩm Vân Nguyệt thấy cô gái đó bằng Tường Linh thật thà, phụ nữ mặt ân cần chăm sóc con trẻ, lòng khỏi thương xót sợ nàng mất con.

Bỗng nhịn mở lời:

“Ngươi chẳng thấy Văn tỷ khác thường ?”

Thấy Thẩm Vân Nguyệt ẩn ý trong lời , Chủ mẫu nhà Bành thở dài trong lòng.

“Thẩm cô nương, gì cứ thẳng .”

Thẩm Vân Nguyệt thở dài:

“Ta nghĩ vì tấm lòng thương con của ngươi nên nhắc ngươi một điều, Văn tỷ như ngươi tưởng.”

“Ý nàng là ? Chẳng nàng còn trẻ con ?” Chủ mẫu nhà Bành khỏi thắc mắc.

“Tường Linh nghĩ ?” Thẩm Vân Nguyệt khéo léo nhắc nhở:

“Đôi khi nên lời Tường Linh .”

Nàng thẳng thắn Văn tỷ g.i.ế.c .

“Con ngươi hơn nên tránh xa Văn tỷ, thì An An cũng thể gặp kết cục như họ.”

Chủ mẫu nhà Bành bỗng cảm thấy tim như ngừng đập.

Không hiểu , bà tin lời nàng.

Quỳ xuống, cúi đầu bái tạ:

“Cảm tạ Thẩm cô nương, đại ân đại đức đời đời khắc ghi!”

Thẩm Vân Nguyệt mỉm hỏi :— “Ngươi tin ?”

Cuộc gặp đầu tiên của họ mấy vui vẻ!

Chủ mẫu nhà Bành khẽ nhạt:

“Ta thấu tất cả, trong đám chỉ ngươi là thật lòng.”

“Thẩm cô nương, quê họ Âu, tên ruột là Nhược Ương. Sau thể gọi là Âu Nhược Ương.”

“Âu chị.” Thẩm Vân Nguyệt bà lớn tuổi hơn nên gọi thẳng tên.— “Thẩm .” Âu Nhược Ương hai quả trứng trong tay:

“Hai quả trứng vẫn để cho con ăn .”

“Hôm nay rau củ trong bếp do sai viên chuẩn , chị ở giúp một chút, lát nữa sẽ đưa chị một bát cơm thịt làm công.”

Âu Nhược Ương Thẩm Vân Nguyệt giúp , ánh mắt rưng rưng gật đầu đồng ý.

Bà đặt trứng sang một bên, xắn tay áo phụ giúp nàng.

Phó Huyền Hành Thẩm Vân Nguyệt chăm chỉ như , thở dài trong lòng: đúng là cô gái hiền lành.

Nếu là , lẽ chẳng quan tâm khác .

Hắn liếc Âu Nhược Ương, phụ nữ chỉ hết lòng vì con, ác ý.

Lòng cũng phần nào yên tâm.

Hắn thầm nghĩ: để Vân Nguyệt làm điều nàng , sẽ theo bảo vệ nàng khỏi những nguy hiểm và .

Loading...