Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 632: Anh ấy đâu phải trẻ con ba tuổi

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:46:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh cần ngoài thành vài hôm.”

Triệu Diệu Đường trừng mắt cô, giọng gắt gỏng: “Ra khỏi thành làm gì?”

Đường Nguyệt Nguyệt hạ tay đang che mặt xuống: “Giờ em thể gặp ai .”

Tiểu Hạ

Mũi đánh lệch sang một bên, trông chẳng khác gì ma. “Em cần đến chỗ bác sĩ của để chỉnh sửa một chút.”

“Nhắc đến bác sĩ thẩm mỹ của em, em lo liệu xong ? Đảm bảo ông còn giữ thông tin của em nữa chứ? Nếu để khác , em tiêu đời đấy.” Triệu Diệu Đường nổi đóa, gần như là gào mặt cô.

Lúc , chính cô chủ động tìm đến để xin che chở. Khi đó, việc làm ăn buôn lậu của mới bắt đầu, trong tay cũng tích góp chút tiền.

Sau khi Phó Thịnh Niên và Giản Dao phanh phui chuyện của Hạ Sơ Vân, liên lụy, đuổi khỏi nhà, sống cảnh chẳng cũng chẳng ma.

Những kẻ từng vỗ vai xưng gọi , thấy sa cơ lỡ vận thì ngoắt, cư xử với chẳng khác gì với chó hoang. Những hiềm khích từ thì càng nhân cơ hội đạp xuống đáy.

Anh từng nếm đủ đắng cay, mang bao nhiêu vết sẹo.

Trước , là công tử sống trong nhung lụa, giờ đây Phó Thịnh Niên và Giản Dao đẩy đến bước đường cùng, trở thành thứ ai cũng khinh rẻ.

Anh hai trai, sự nghiệp đều vững vàng, sống lúc nào cũng cẩn thận, giống , suốt ngày chơi bời, gây chuyện bên ngoài.

Bố từ lâu ngứa mắt với . Khi đuổi khỏi nhà là coi như cắt đứt quan hệ, chẳng thèm đoái hoài gì nữa.

Anh thù hận những kẻ khiến lâm cảnh thê thảm . Phó Thịnh Niên, Giản Dao, cả nhà họ Triệu – ai trong họ phép thoát.

Anh giẫm lên Tập đoàn Phó thị và cả công ty nhà họ Triệu, bắt tất cả ngước trong tuyệt vọng.

Lúc Lạc Cửu tìm đến, ban đầu dính líu, nhưng nghĩ kỹ thì vẫn thấy chỗ lợi dụng.

Cả hai đều kẻ thù chung, mục tiêu chung. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Anh thu nhận Lạc Cửu, bỏ một tiền lớn giúp cô đổi diện mạo. Anh còn tìm đến nhà của Lạc Cửu, giúp cô một phận mới .

Để che mắt thiên hạ, Đường Nguyệt Nguyệt đóng vai yêu , thực chất, chẳng chút hứng thú nào với phụ nữ .

Người khiến động lòng là Khương Minh Nghệ – cô trợ lý mới đến. Anh đặc biệt mê đắm kiểu phụ nữ chín chắn, quyến rũ như .

Khương Minh Nghệ và Hạ Sơ Vân cùng một dạng: quyến rũ, đầy sức hút.

Trùng hợp , Khương Minh Nghệ cũng hiềm khích với Phó Thịnh Niên và Diệp Tử, rõ ràng là cùng chiến tuyến với .

“Anh yên tâm , bên bác sĩ thẩm mỹ em sớm lo xong cả . Tiền trả đủ, ông sẽ mở miệng . Hồ sơ em tiêu hủy sạch, để dấu vết gì cả.”

Đường Nguyệt Nguyệt , rút tờ giấy trong hộc ghế , che mặt . “Có đang bám theo.” – Khương Minh Nghệ chợt lên tiếng.

Đường Nguyệt Nguyệt hạ giấy xuống, ngoái đầu – đúng thật, một chiếc xe màu đen bám theo sát rạt.

Xem , phận của cô nghi ngờ.

“Có cần cắt đuôi ?” – Khương Minh Nghệ hỏi.

Chưa kịp để Triệu Diệu Đường mở miệng, Đường Nguyệt Nguyệt đáp : “Không cần, cứ để họ theo. Chở thẳng chúng về nhà.”

và Triệu Diệu Đường đang sống chung, tối về nhà là chuyện bình thường.

Nếu theo dõi từ lâu, thì nơi ở chắc cũng điều tra . Nhà đó do Triệu Diệu Đường bỏ tiền mua, hợp pháp, cũng chẳng giấu.

Triệu Diệu Đường gì thêm, hiệu cho Khương Minh Nghệ lái xe như thường.

Trong khi đó, hoạt động tại Câu lạc bộ Phượng Hoàng vẫn diễn sôi động. Quán bar chật kín những ăn mặc kỳ dị, náo nhiệt tưng bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-632-anh-ay-dau-phai-tre-con-ba-tuoi.html.]

Mục tiêu rời khỏi, Diệp Tử thấy ở cũng chẳng còn gì thú vị, cô về nhà.

Cô kéo áo Phó Thịnh Niên: “Về nhà thôi.” Ra ngoài cả ngày, cô bắt đầu nhớ con.

Phó Thịnh Niên gật đầu nhẹ, mấy họ cùng dậy, đeo mặt nạ lên ngoài.

“Dạo nhớ cẩn thận một chút, Tiểu Thiện và Tiểu Triết cử thêm bảo vệ. Hôm qua Tri Hoạ suýt gặp chuyện, trông chừng cẩn thận.” – Trước khi lên xe, Diệp Tử quên dặn dò Đường Tiêu.

“Anh , em chỉ cần chăm sóc bản .” – Đường Tiêu lên xe .

Tiểu Thiện dạo đều ở nhà, cần ngoài. Căn nhà hiện tại bảo vệ nghiêm ngặt, bảo vệ bố trí khắp nơi, một con ruồi lọt nổi.

Xe rời , Diệp Tử mặt , tháo mũ, tháo mặt nạ, tựa đầu vai Phó Thịnh Niên thở phào nhẹ nhõm.

“Mệt ?” – Anh sang hỏi. “Cũng tàm tạm.”

Giờ phận mới của Lạc Cửu, cô cảm thấy an tâm hơn hẳn. Biết địch còn hơn cứ mò mẫm trong bóng tối mà chẳng rõ đối thủ ở .

Xe dừng nhà họ Thẩm, nhà, trang phục bình thường.

Trước khi rời , Diệp Tử lên lầu đến phòng ngủ chính thăm Tri Hoạ. Cửa mở , cô thấy Thẩm đang bên giường, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tri Hoạ, ngủ say.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa .

Chỉ Phó Thịnh Niên là cải trang, tháo mặt nạ là xong. Thấy Diệp Tử xuống, lên, chìa tay về phía cô: “Trễ .”

Cô bước nhanh đến, nắm tay , chào Thẩm Dịch một tiếng cùng rời khỏi.

Tả Nhất và Kiều Thắng Nam lặng lẽ theo .

Thẩm Dịch tiễn họ đến cửa, thấy xe họ khuất hẳn mới , ngay lập tức lên phòng ngủ chính xem Tri Hoạ.

Thấy ngủ gục bên cạnh, bất giác mỉm .

Anh đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ vai : “Mẹ, buồn ngủ thì sang phòng khách ngủ, nửa đêm , đừng về biệt thự nữa.”

Bà Thẩm lơ mơ , leo luôn lên giường, cởi giày, xuống cạnh Tri Hoạ, còn choàng tay ôm lấy cô.

Thẩm Dịch khựng vài giây, cau mày: “Mẹ ngủ đây con ngủ ?” Anh còn ôm Tri Hoạ ngủ cơ mà.

“Con ngủ phòng khách.” – Bà Thẩm lầu bầu.

“Đây là phòng con mà!” – Anh dở dở .

“Bảo con ngủ phòng khách thì cứ , lắm lời thế.” – Bà Thẩm mệt quá, mắt buồn mở.

“Con ngủ với Tri Hoạ.” – Anh nhỏ giọng kháng nghị.

Bà Thẩm mất kiên nhẫn, chỉ tay sang phía bên giường: “Qua bên đó mà ngủ.”

“Quá đáng thật.” – Thẩm Dịch lầm bầm.

lớn đầu , ai ngủ cùng nữa. Anh đứa con nít ba tuổi.

“Con ngủ ở đây ? Vậy để bế Tri Hoạ sang phòng khách.” Dù cũng chỉ ngủ cùng Tri Hoạ.

Anh vòng phía bên giường, nhẹ nhàng bế cô lên ngoài. Bà Thẩm buồn quan tâm, kéo chăn đắp , ngủ tiếp.

Thẩm Dịch ôm Tri Hoạ một phòng ngủ khác, cẩn thận đặt cô xuống giường. Khi kéo chăn lên đắp, bất ngờ phát hiện ngón tay cô khẽ cử động.

“Tri Hoạ?”

Anh đưa tay sờ lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Tri Hoạ, em tỉnh , là – Thẩm Dịch đây.”

Loading...