Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 571: Còn Muốn Có Một Đứa Con Trai

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:42:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh để tâm đến việc ướt sũng, xổm xuống, cầm lấy một chiếc xẻng nhỏ bên cạnh, cẩn thận gạt bỏ những cây hoa mưa gió phá hỏng, chỉ giữ những bông còn nguyên vẹn.

Hai bàn tay dính đầy bùn đất, nhưng chẳng buồn quan tâm. Ánh mắt vẫn chăm chú bồn hoa, còn nhặt tấm biển kim loại nhỏ vùi trong đất, cắm ngay ngắn đúng vị trí cũ.

Mọi xung quanh như sững sờ, kể cả Tả Nhất và các bảo vệ cũng khỏi ngạc nhiên.

Cả Giản Dao cũng c.h.ế.t trân bên khung cửa sổ, ánh mắt dán bóng dáng đàn ông đang lấm lem bùn đất trong mưa gió. Mãi đến khi Phó Thịnh Niên vệ sĩ đưa khỏi khu vườn, cô mới bừng tỉnh.

Cô đóng cửa sổ , phòng tắm, lấy vài chiếc khăn lông sạch đón ở cửa.

Chẳng mấy chốc, Phó Thịnh Niên và bước nhà.

bước tới, Phó Thịnh Niên giơ tay ngăn : “Em đừng gần.”

Ở cửa , nước mưa hắt làm sàn nhà trơn trượt. Anh ướt như chuột lột, hai tay đầy bùn đất, lây bẩn.

Anh cởi đôi giày da dính đầy bùn, đổi sang dép trong nhà, đó bước nhanh tới mặt cô, nhận lấy chiếc khăn lau tay.

Những chiếc khăn còn quản gia Quyền mang đưa cho những khác.

Gió và mưa ngoài trời vẫn ngớt.

Giản Dao yên tại chỗ, lặng lẽ đàn ông mặt, hình ảnh liều cứu những khóm hoa trong vườn khi trời mưa to, gió lớn hiện lên trong đầu cô.

Trên đỉnh khu vườn là mái kính, chỉ cần thêm một tấm kính vỡ nữa là thể rơi trúng . Nếu rơi trúng đầu, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Sống mũi cô bỗng cay xè.

Nếu như đứa con đầu tiên của họ còn sống, Phó Thịnh Niên nhất định sẽ yêu thương nó vô cùng.

Cô hít một thật sâu, nuốt xuống nỗi nghẹn trong lòng ngực, định giơ tay lấy chiếc khăn dính bẩn trong tay . Phó Thịnh Niên lùi một bước, để cô chạm khăn bẩn, càng cô chạm lúc .

Anh quá ướt.

“Anh tắm cái , quần áo chuyện.” – Anh xong liền vòng qua cô, thẳng lên lầu.

Giản Dao cũng theo lên. Khi đến gần phòng ngủ chính, cô chậm . Khi ngang qua phòng của Đồng Tri Hoạ, cô thấy cô vẫn ở cửa, vẻ mặt đầy trầm trọng, dường như cuộc điện thoại kết thúc.

“Vừa là ai gọi đến ?” – Giản Dao hỏi.

Đồng Tri Hoạ ngẩng đầu, chậm rãi hai chữ: “Cố Tương.”

Chỉ nhắc đến cái tên đó thôi cũng khiến Đồng Tri Hoạ cảm thấy nghẹt thở.

chịu quá nhiều tổn thương từ Cố Tương, bao giờ ngờ rằng Cố Tương sẽ gọi điện thoại từ trại giam để xin cô.

từ tận đáy lòng, cô thể tha thứ.

Có những tổn thương, một câu “xin ” nhẹ tênh là thể bù đắp . Dù chuyện qua, cô thể nhắc , nhưng tha thứ thì .

May mà Cố Tương cũng cam kết, từ nay sẽ làm phiền cô và Thẩm Dịch nữa.

Cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Vụ kiện là do Thẩm Dịch cô theo đuổi đến cùng. Để bảo vệ cô, để cô tòa làm chứng. Cô từng gặp Tiêu Xuân Hà, nhưng khi viện cũng để di chứng, thường xuyên đau đầu, chóng mặt, tình trạng cũng chẳng hơn cô là bao.

Thấy ánh mắt lo lắng của Giản Dao, Đồng Tri Hoạ nở một nụ : “Chị dâu, đừng lo nữa, chuyện qua . Em thật mà.”

Giản Dao gật đầu, ôm lấy cô, nhẹ vỗ lưng an ủi: “Chị lên xem em, em nghỉ ngơi . Trời hơn, Thẩm Dịch sẽ sắp xếp đón em về.”

Đồng Tri Hoạ nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Giản Dao buông tay, về phía phòng ngủ chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-571-con-muon-co-mot-dua-con-trai.html.]

Tiểu Hạ

Không thấy bóng dáng Phó Thịnh Niên, chỉ tiếng nước chảy ào ào vang lên từ phòng tắm.

xuống mép giường, ánh mắt rời cánh cửa phòng tắm, lặng lẽ chờ .

Một lúc , Phó Thịnh Niên bước , nửa trần trụi, thắt lưng quấn khăn tắm, tay vẫn đang lau tóc.

Cô bước gần, kéo xuống giường, đoạt lấy khăn lau tóc cho .

Phó Thịnh Niên ngước mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, môi khẽ cong nhưng ánh mắt phức tạp.

, trong lòng nghĩ đến đứa con đầu lòng.

Anh cố gắng mỉm với cô, nhưng cô nụ gượng gạo đến mức nào.

Cô lau tóc cho gần khô, đang định lấy lược thì tay nắm lấy. Anh sợ làm cô đau nên chỉ dùng lực nhẹ nhàng kéo cô gần.

Bụng cô to, cứ đụng suốt.

Anh bật , cúi áp mặt bụng cô. Nhớ lời cô dặn sờ, bàn tay ngoan ngoãn, chỉ đặt lưng cô chứ chạm bụng.

Anh chỉ yên lặng ôm cô.

đó, dịu dàng vuốt tóc , hề đẩy .

Một lúc , ngẩng đầu, cô: “Anh vẫn thêm một đứa con trai.”

Lần là con gái, vui, nhưng sự mất mát trong lòng vẫn thể lấp đầy.

“Anh đề nghị là ích kỷ. Nếu em sinh nữa…” “Em sinh.” – Giản Dao cắt lời , gần như cần suy nghĩ. Anh sửng sốt: “Thật chứ?”

Anh thể cảm nhận nỗi đau khi sinh con, nhưng cô vất vả thế nào khi mang bầu, xót xa.

Nếu cô , tuyệt đối sẽ ép buộc.

“Thật mà.” – Giản Dao bật , nhéo má – “Buông em , em mỏi chân, đau cả lưng .”

“Để xoa cho em.” – Phó Thịnh Niên hào hứng dậy, đỡ cô xuống, bắt đầu xoa bóp chân và lưng cho cô.

Thời tiết kéo dài hai ngày liền. Đến sáng ngày thứ ba trời mới hửng nắng.

Trùng hợp hôm là cuối tuần.

Phó Thịnh Niên làm, gọi thợ sửa kính đến tấm kính mái nhà kính, giúp việc thì dọn dẹp bên trong. Cả buổi sáng, đều ở ngoài vườn, tự tay chăm sóc những khóm hoa mà bà nội để .

Gần trưa, trời nắng gắt, mặt trời như thiêu đốt. Giản Dao mang cà phê đá , còn che ô cho .

“Chuyện để làm vườn làm là , tự làm?” – Cô đưa cà phê trách nhẹ.

Phó Thịnh Niên mồ hôi nhễ nhại, cổ áo ướt sũng.

Anh sang cô, sợ cô mỏi chân nên chỉ chiếc ghế dựa ô: “Em nghỉ , cần lo cho .”

“Nắng to thế , em say nắng.” “Anh là đàn ông mà, yếu đuối .”

khát nhưng Phó Thịnh Niên vẫn .

Anh dậy, lên quá nhanh , mắt bỗng tối sầm, kèm theo cơn chóng mặt và buồn nôn.

Thấy loạng choạng, đưa tay lên trán, Giản Dao vội vàng đỡ lấy, dìu xuống ghế.

Chiếc ô lớn che nắng phủ bóng cả hai , cửa kính của nhà kính mở hé, gió nhè nhẹ thổi .

“Em dễ say nắng mà cứ cố.” – Giản Dao trách yêu, dám cho uống cà phê đá, quạt sai mang nước ấm .

Cô đưa ly nước tới môi , uống ừng ực hai ngụm lớn.

Loading...