"Anh mau rời khỏi đây , từnay vềsau chúng đừng gặp nữa." Giản Dao dứt khoát, để Đường Tiêu chút co hội phản bác.
Gưong mặt giờ luôn ôn hòa của đàn ông dẩn trở nên u ám.
"Vốn dĩ cô là loại rẻ mạt nhưvậy ?" Anh lạnh lùng .
Giản Dao tức giận đến mức thể kiềm chế.
"Anh gì cơ?"
"Sợ mấy bức ảnh chụp và em tung , là vì Phó Thịnh Niên hiểu lẩm đúng ? Hắn đối xử với em tệ nhưthế, mà em vẫn chịu rời xa . Thế chẳng rẻ rúng thì là gì?"
Đường Tiêu trong cơn giận, giận Giản Dao .
Lời dứt nhận ngay một cái tát mặt.
Anh lạnh, gật đầu, "Được thôi, . Hy vọng một ngày nào đó, em đừng lóc mà tìm ."
Nhìn Đường Tiêu tức giận đóng sầm cửa bỏ , Giản Dao mặt tái nhợt phịch xuống ghế sofa.
Khóc lóc tìm ?
Thật nực .
Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Thịnh Niên nhận một tin nhắn từ lạ. Anh mở xem, bên trong là mấy tấm ảnh.
Giản Dao và Đường Tiêu đang ôm .
Sắc mặt trầm xuống, lập tức gọi lạ , nhưng đối phưong tắt máy.
Nhìn chằm chằm những bức ảnh một lúc, cảm thấy bực bội rõ lý do.
Anh gọi Điền Dã , bảo Điền Dã tra thông tin điện thoại . Xử lý xong việc trong tay, rời công ty, lái xe thằng tới chỗ Giản Dao đang phim.
Học viện Mỹ thuật khá xa, gần như khỏi khu vành đai ba. Giao thông quanh đó quá đông, nhưng đang giờ nghỉ trưa nên cổng trường tấp nập, các hàng quán xung quanh cũng chật kín .
Anh tìm một chỗ đỗ xe, đó bước học viện.
Đến cửa phòng nghỉ của Giản Dao, thấy Kiểu Muội đang kéo một chiếc ghế ngủ gật ngoài hành lang, còn cửa phòng nghỉ đóng kín kẽ hở. Trước mắt lập tức hiện lên những bức ảnh Giản Dao và Đường Tiêu ôm .
Anh mặt lạnh tanh bước lên phía , đưa tay vặn nhẹ tay nắm, đẩy cửa bước .
Trước mắt là Giản Dao đang sofa, đắp tấm chăn mỏng màu xám xanh, nhắm mắt ngủ trưa.
Anh đảo mắt quanh phòng nghỉ lớn, ngoài Giản Dao thì còn ai khác.
Cách bài trí của phòng nghỉ giống hệt địa điểm trong những bức ảnh.
Cô gặp Đường Tiêu ở đây, còn ôm mật như .
Sắc mặt lạnh , bước trong, nhẹ nhàng đóng cửa .
Anh đến mặt Giản Dao, từ cao cúi xuống cô.
Chiếc chăn khá mỏng, vẻ cô lạnh nên ngủ
yên, lông mày cau .
Phó Thịnh Niên xuống chiếc bàn đối diện safa, mặt u ám, cứnhưvậy lặng lẽ cô.
Giản Dao ngủ mơ mơ màng màng chừng hai mươi phút, khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô lười biếng mở mắt , Hển thấy Phó Thịnh Niên đang bàn chằm chằm , ánh mắt đầy âm u.
Cô giật , cong môi nhè nhẹ: "Anh đến từ lúc nào ?"
Cô vươn tay lấy chiếc điện thoại đang kêu, tắt chuông báo thức dậy, tiện tay gấp chăn để sang bên, đôi mắt khẽ lướt qua quan sát Phó Thịnh Niên.
Trên cổ tay trái đeo chiếc đồng hổ cô tặng từ năm kết hôn - lẩn đầu tiên cô thấy đeo nó.
Vi là cô tặng, nên lòng cô bất giác vui vẻ.
Cô chủ động ôm lấy cổ Phó Thịnh Niên, lên lòng , "Anh đến gọi điện cho em?"
Người đàn ông nghiêng đầu cô, một tay ôm lấy eo thon của cô.
"Sao , sợ đột nhiên xuất hiện, phá hỏng chuyện của em?"
Câu khiến Giản Dao ngơ ngác.
"Ý là gì?"
Phó Thịnh Niên nhếch môi lạnh, ánh mắt cô cũng trở nên phức tạp.
"Không gì."
Nói xong, dậy, thuận tay đẩy cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-57-anh-uong-nham-thuoc-a.html.]
Cô kịp phản ứng, ngã xuống sofa, vai va mạnh tay vịn bằng gỗ, đau đến mức bật một tiếng rên nhỏ.
"Anh làm gì ?"
Cô Phó Thịnh Niên đầy khó hiểu, "Anh uống nhầm thuốc ?"
Tối qua còn hôn hít cô dứt, ôm cô chịu buông, hôm nay nhưthế .
Rốt cuộc cô chọc giận ở chỗ nào?
"Em và Đường Tiêu, còn gặp ?" Phó Thịnh Niên trầm giọng hỏi.
Trong lòng cô giật thót, cắn môi lo lắng đáp: "Không."
"Thật ?"
Anh xổm xuống mặt cô, bàn tay to lớn đưa lên, bóp cằm cô, ngón cái chà lên môi cô, giọng thấp khàn mang theo sựđe dọa: "Chỗ , đàn ông khác chạm qua ?"
Giản Dao chỉ cảm thấy cằm sắp bóp nát, đau đến mức nhíu mày.
"Không ."
Ngoài Phó Thịnh Niên, đàn ông khác từng chạm cô.
Bao năm qua, cô luôn giữmình vì .
Anh lẩn đầu tiên của cô là dành cho , mà hỏi cô câu .
"Không thì ."
Phó Thịnh Niên buông tay, lạnh lùng dậy, nhấc chân rời .
Thấy nắm lấy tay nắm cửa, Giản Dao vội dậy đuổi theo.
"Anh là ?"
Người đàn ông , khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô, đôi mắt hoi ươn ướt, ừng đỏ. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mặt cô: "Không , ngoan ngoãn
phim ."
Giản Dao ngẩn .
Không hiểu Phó Thịnh Niên làm .
Tâm trạng đồi thất thường thật đây.
Tiểu Hạ
Sau khi Phó Thịnh Niên rời , Giản Dao mất một lúc mới lấy tinh thần.
Chiểu hôm đó phim mà đầu óc cô cứ lơ lửng. Tới khi kết thúc, cô thấy điện thoại cuộc gọi nhỡ của CốTương, liền gọi .
Cố Tương bảo cô tối nay đến nhà ăn cơm, còn nhắc cô đừng quên mang quà.
Lúc đó cô kịp phản ứng, cúp máy mới nhớ hôm nay là sinh nhật cốTương.
Rời khỏi phim trường, cô đến trung tâm thương mại chọn quà cho cốTương.
Đi quanh một hồi, cô chọn một chiếc túi xách phiên bản giới hạn. Vừa định nhờ nhân viên gói , thì nhanh tay hơn, chỉ chiếc túi kệ : "Cái đó, lây."
Cô theo bàn tay trắng trẻo , đối phương là một cô gái trẻ cao ráo, tóc ngắn ngang tai, đội mũ beret. Từ đầu đến chân, kể phụ kiện trang
phục, đều là hàng hiệu phiên bản giới hạn, ăn mặc thời thượng.
"Tiểu thư Giản? Không ngờ gặp cô ở đây, thật trùng hợp." Đối phương mỉm chào cô.
Cô ngẩn .
"Tôi là Tiêu Điềm, cô quên ? Cô từng làm đại diện cho dòng thời trang nữ do thiết kế."
Được đối phương nhắc nhở, Giản Dao mới nhớ , là nhà thiết kế dòng thời trang nữ của thương hiệu MOLO mà cô từng làm đại diện, cũng là thiên kim tiểu thư của ông chủ MOLO.
"Thật trùng hợp." Cô mỉm đáp .
"Cô đến mua túi ?"
Cô gật đầu: "Chọn quà sinh nhật cho bạn."
"Chị cũng thích cái túi ?"
"Cô thích thì cứ lấy, xem cái khác."
Tiêu Điềm xua tay, "Không , cô chọn , để cô."
Không đợi cô gì, Tiêu Điềm bảo nhân viên đưa túi tay cô, còn thanh toán giúp, là tặng cô.
"Không cần , tự trả tiền ."
Tiêu Điềm mật khoác tay cô, : "Cô làm gì mà khách sáo thế, chúng đều là bạn mà."