Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 490: Da cô vẫn còn ngứa lắm
Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:36:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao? Không giúp cô ?" "Không ."
"Nếu làm nhục, nhất là lời ."
Lạc Cửu lạnh mặt, xuống mép giường. Cô rút từ lưng một con d.a.o gấp nhỏ gọn, thiết kế tinh xảo, đưa cho Giản Dao.
"Cầm lấy, để phòng ."
Giản Dao định đưa tay nhận lấy, thì tay Lạc Cửu rụt về. "Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Cô đánh thắng ."
"Tôi ."
"Tôi cho cô cầm để phòng , chỉ cần đừng g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu là ." "..."
Cái kiểu gọi “ Tiêu” đầy mật khiến Giản Dao khỏi đau đầu. "Tại cô giúp ?"
Khóe môi Lạc Cửu khẽ nhếch, trông như đang , nhưng trong ánh mắt ẩn hiện một nét chua chát và bất lực.
"Hỏi nhiều làm gì. Tôi giúp cô vì thích cô. Tôi , cực kỳ ghét cô."
"Cô thích Đường Tiêu đúng ?"
Lạc Cửu đáp, chỉ nhét con d.a.o tay cô, xác nhận cô ý định tấn công mới lạnh lùng :
"Lo cho bản cô . Tôi thích ai, cần cô bận tâm."
" nếu cô thích , tại bắt cóc ? Cô rõ ràng làm gì với , chẳng cô đang tiếp tay cho kẻ ác ?"
Lạc Cửu nhạt.
"Tôi , chuyện của cần cô quan tâm."
Cô bắt Giản Dao về đây, chỉ vì chứng minh với Đường Tiêu rằng phế vật.
Đường Tiêu luôn xem nhẹ cô , đến cả ánh mắt tử tế cũng hiếm khi dành cho.
Giờ thì cô làm điều yêu cầu, nhưng vẫn chẳng coi cô gì, trong lòng chỉ nghĩ đến Giản Dao.
Cô để dễ dàng đạt mục đích.
Nếu là những đàn ông khác làm nhục Giản Dao, cô quan tâm, thậm chí còn mong chuyện đó xảy , để Giản Dao chịu khổ sở ê chề. Đường Tiêu thì .
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai sẽ đến, lòng cô thấy bức bối chịu nổi.
Sự lạnh nhạt và thờ ơ của Đường Tiêu, cô chịu đủ . Suy nghĩ lâu, cuối cùng cô quyết định sẽ để như ý.
"Cô đưa d.a.o cho , sợ thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t ?" "Ít nhất thì để một thở cho ."
"..."
Người phụ nữ đúng là độc ác thật.
"Tôi rõ , chỉ cần cô đừng lấy mạng ."
"Nếu thật sự ép buộc , thì cho dù g.i.ế.c , cũng là chính đáng phòng vệ."
Ánh mắt Lạc Cửu tối , nghiến răng, từng chữ như rít từ kẽ răng. "Nếu cô dám g.i.ế.c , sẽ g.i.ế.c cô."
Giản Dao đáp. Cô , lời Lạc Cửu , thì chắc chắn dám làm thật. Cô giấu con d.a.o gối, kéo chăn đắp lên , ánh mắt dửng dưng.
Giản Dao liếc Lạc Cửu một cái, chủ động chuyển đề tài: "Nơi lạnh quá."
"Tôi lát nữa sẽ mang máy sưởi điện xuống cho cô."
Lạc Cửu dậy rời , chẳng bao lâu , quả thật cô , bê theo một chiếc máy sưởi điện.
Cắm điện xong, cô đặt máy sưởi ngay cạnh giường, sang hỏi Giản Dao:
"Đỡ hơn ?"
"Khi nào thì cô thả ?"
"Đợi cô xử lý xong Đường Tiêu hãy chuyện điều kiện với ." "Bây giờ là mấy giờ?"
Tiểu Hạ
"Gần hai giờ sáng ."
Giản Dao trong lòng an tâm hơn chút, cô xoay lưng với Lạc Cửu, tiếp tục chuyện với phụ nữ điên .
Lạc Cửu điều, thêm gì nữa, rời khỏi tầng hầm. Đêm đó thật sự khó trôi qua. Giản Dao hầu như thể chợp mắt.
Cô co trong chăn, nhiều tiếng đồng hồ, ấm từ máy sưởi điện cuối cùng cũng khiến cả căn phòng ấm lên, đến mức trùm chăn kín mít, cũng còn lạnh buốt đến rợn tóc gáy.
Cô đoán chắc trời cũng gần sáng , liền bò dậy, phòng vệ sinh rửa mặt.
Tối qua cô ăn gì tử tế, bây giờ đói đến mức n.g.ự.c dán lưng. Cô thể nhịn đói, nhưng đứa trẻ trong bụng thì cần dinh dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-490-da-co-van-con-ngua-lam.html.]
Lạc Cửu chợp mắt một lúc, đến sáng nấu cháo xong cũng quên mang một bát xuống tầng hầm.
Cùng lúc đó.
Hạ Sơ Vân cũng tỉnh dậy.
Cô ngủ chiếc giường đệm lò xo sang trọng, ngủ ngon lành, yên .
Vừa mở mắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu trong phòng, phủ lên khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cô vươn vai, định rời giường rửa mặt thì cửa phòng bất ngờ đẩy .
Hai đàn ông mặc đồ đen bước .
Cả hai mặt mày lạnh lùng, một lời, tiến thẳng tới bên giường, túm lấy cánh tay cô , gần như là lôi mạnh cô xuống khỏi giường.
Cô lập tức cảm thấy điềm chẳng lành. "Các làm gì thế?"
Hai vệ sĩ hề đáp , chỉ kéo lê cô khỏi phòng, dọc hành lang, lôi thẳng xuống cầu thang.
Chân cô va đập bậc cầu thang, đau đớn vô cùng. "Các rốt cuộc làm gì?"
Trên cô vẫn là chiếc váy hai dây mặc từ tối hôm qua, nửa lưng trần lộ ngoài. Bị hai gã đàn ông kéo thế thật khiến cô vô cùng nhục nhã.
"Đây là cách các đối xử với phu nhân nhà họ Phó đấy ?" Cô tức giận quát lên.
hai vẫn im lặng, bước dứt khoát. Khi xuống đến tầng một, họ kéo cô về phía căn hầm tối tăm lạnh lẽo.
Bên trong ánh đèn sáng. Phó Thịnh Niên từ lâu sẵn chiếc ghế chờ ở đó.
Người đàn ông ngay ngắn ghế, ngẩng đầu... Giữa ngón tay Phó Thịnh Niên kẹp một điếu thuốc.
Cả đêm chợp mắt, mắt hiện rõ quầng thâm nhàn nhạt, đuôi mắt đỏ ngầu tia máu, sắc mặt tái nhợt.
Vệ sĩ làm đúng theo lệnh , dẫn Hạ Sơ Vân tới. Động tác của bọn họ vô cùng gọn gàng, trùm một túi vải đen lên đầu cô , đó trói chặt hai tay cô , treo cô lên trung.
Mắt che kín, Hạ Sơ Vân thấy gì cả.
"Phó Thịnh Niên, điên đúng ? Em là vợ đấy!"
Cô gào lên chói tai, chẳng còn một chút nào giống Giản Dao nữa, ngay cả giọng cũng khác biệt.
"Đánh cho một trận ."
Phó Thịnh Niên lệnh dứt khoát, vệ sĩ lập tức rút cây roi da chuẩn sẵn, mạnh mẽ quật thẳng Hạ Sơ Vân.
Cơn đau đột ngột khiến cô hét thất thanh.
"Anh điên ! Anh thật sự điên ! Sao thể đánh vợ ? Em là vợ mà!"
Cô càng la lớn, sự bực bội trong lòng Phó Thịnh Niên càng bốc lên dữ dội. "Không ăn cơm ?"
Anh lạnh lùng vệ sĩ đang cầm roi: "Đánh mạnh ."
Vệ sĩ khẽ gật đầu, nghiến răng giơ roi lên, tiếp tục quất liên tục Hạ Sơ Vân.
Mấy roi liên tiếp khiến da thịt cô rách toạc, m.á.u bắt đầu rỉ theo từng vết quất.
Cô gào một hồi còn tiếng động, là ngất vẫn còn tỉnh.
Phó Thịnh Niên dậy rời khỏi tầng hầm, để một canh chừng, bước nhanh tới phòng ăn ăn sáng.
Sau đó, cả buổi sáng đến công ty, tài liệu khẩn cần giải quyết thì bảo Trần Dã mang tới. Đến mười giờ, tầng hầm.
Lúc , Hạ Sơ Vân gần như còn chút sức lực để vùng vẫy. Hai cánh tay treo lên cao gần tê dại, thấy tiếng bước chân tới gần, cô chỉ còn yếu ớt đá chân một cái như phản kháng vô vọng.
"Thả xuống..."
Phó Thịnh Niên xuống chiếc ghế đối diện cô , chằm chằm.
Anh mặt cô , bởi vì thấy gương mặt đó. Anh sợ bản sẽ nỡ tay nếu cứ lâu khuôn mặt .
"Nói , rốt cuộc cô là ai?" "Em là vợ mà..."
Miệng Hạ Sơ Vân vẫn cứng cỏi đổi. "Da cô đúng là vẫn còn ngứa lắm."
Phó Thịnh Niên liếc mắt hiệu cho vệ sĩ, lập tức tiến lên, quất thêm một trận roi dã man Hạ Sơ Vân.
Sau trận đòn đó, Hạ Sơ Vân rách bươm, m.á.u chảy loang lổ, run rẩy từng đợt, chỉ còn tiếng thở hổn hển đứt đoạn.
"Vẫn chịu thật?"
Phó Thịnh Niên cau mày, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt. "Em ... em là vợ ..."
Hạ Sơ Vân nghiến răng chịu đựng, giọng yếu ớt như muỗi kêu. "Cái miệng cô đúng là cứng thật."