Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 439: Lặng lẽ bảo vệ

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:33:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên giao hàng chạy ngoài, nhưng rời bằng xe, chạy sang cửa hàng bên cạnh, mua mấy chai cà phê đóng lon hâm nóng mang cho cô.

Giang Duy định trả tiền cho nhân viên giao hàng, nhưng nhận, lên xe máy chạy .

Đinh Vĩ đặt thức ăn lên bàn , lấy hộp thức ăn , ăn lẩm bẩm : "Loại như đáng để đối xử với họ. Họ kiếm ít tiền, cần thương hại họ."

Giang Duy lạnh lùng liếc cô, giọng sắc bén phản bác: "Cô sống như thế nào mà cứ mở miệng phán xét? Anh giải thích , chỉ vô tình trượt chân, đường trơn trong tuyết, tai nạn thể xảy . Anh cố ý, chỉ cần tùy tiện cho điểm thì sẽ làm tổn hại đến đạo đức của ."

thiếu đạo đức ?" "Chẳng ?"

Đinh Vi để ý đến nhân viên giao hàng, nhưng Giản Dao thì để ý, cô nhận đế giày của hỏng, quần áo phai màu vì giặt nhiều ...

Tiểu Hạ

Đinh Vi liếc , nhiều, cô cầm ly cà phê do nhân viên giao hàng mang tới và uống.

Giang Duy nhịn mà nhắc : "Mồm miệng sắc bén như , uống cà phê mà đưa?"

", uống, đây là sự đền bù của , thể uống."

Cố Tương cảm thấy đau đầu vì cuộc cãi vã giữa hai , cô văn phòng, Giang Duy nhanh chóng theo .

"Chị gặp Tiểu Điềm ?"

Cố Tương lắc đầu, mệt mỏi : "Chưa, vẫn đang liên hệ với luật sư để chuẩn kiện tụng."

"Đinh Vi kế hoạch rời , cô đến đây là để nhận tiền trợ cấp thôi, Mông Khả Khả cũng ."

"Sao thấy Khả Khả?"

"Khả Khả xin nghỉ phép, nhờ Đinh Vi nhận giúp trợ cấp." "Sao xin nghỉ?"

Đinh Vì bất ngờ mở cửa và , tiếp lời: "Khả Khả bà nội qua đời, cô dự tang lễ."

" Bà nội bình thường vẫn khỏe mà?"

"Khỏe, nhưng thể tránh tai nạn." "Tai nạn gì?"

"Ra ngoài xe đ.â.m chết." “…”

"Chắc là trời mở mắt , câu xa thường gặp quả báo, bà nội Khả Khả , rải thuốc độc trong khu dân cư để hại những con mèo, chó hoang, thấy chắc trời trừng phạt bà ."

Cố Tương im lặng, từ trong túi lấy một thẻ ngân hàng, ngân hàng đối diện để rút tiền. Cô nhanh chóng chuẩn trợ cấp cho Đinh Vi, Mông Khả Khả và Giản Dao.

Ba theo cô lâu nhất, cô cũng khá tiếc nuối, nhất là Giang Duy.

Anh luôn lời cô, làm việc tỉ mỉ và sở thích của cô, cô quý .

Đinh Vi ăn xong uống đủ, lười biếng ghế sofa trong phòng khách, chờ nhận tiền .

Thực lúc đầu, cô và Khả Khả kính trọng Cố Tương, nghĩ rằng một phụ nữ tự lập sự nghiệp thật dễ dàng, khi Cố Tương vòng chung kết, họ - đặt vé máy bay bay sang Pháp để cổ vũ cho cô. Cố Tương thắng giải, họ vui mừng khôn xiết, tưởng rằng sẽ ăn uống no say theo cô, nhưng ai ngờ giải thưởng đó là đạo nhái.

Công ty còn đơn hàng, nhân viên lượt rời , sự nghiệp của Cố Tương cũng kết thúc, công ty sắp đóng cửa, quả là đáng đời.

Cô và Khả Khả lo lắng vì sẽ khó tìm việc , dù họ cũng theo Cố Tương lâu như , việc đạo nhái của Cố Tương trở thành tiếng trong ngành, đối với họ mà , đó là một vết nhơ.

Nếu còn chờ nhận tiền trợ cấp, cô thật sự đổ một xô phân đầu Cố Tương.

"Trợ cấp của cô và Khả Khả đây."

Cố Tương cầm hai phong bì màu trắng bước .

Cô kích động nhận lấy phong bì, kiểm tra một lát, thì thấy tiền trong hai phong bì giống , đều là hai nghìn đồng.

"Sao ít ?"

Cô nhíu mày, sắc mặt lập tức đổi.

Cố Tương cũng lạnh lùng đáp : "Không nhận thì trả , những nhân viên khác đều nghỉ việc bình thường, cô và Khả Khả trợ cấp là may mắn, còn kêu ca?"

"Thôi , dù cũng là tiền, của Khả Khả sẽ chuyển giúp, ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-439-lang-le-bao-ve.html.]

Cầm tiền , sắc mặt của Đinh Vi đổi nhanh chóng, dậy xách túi và luôn.

Cố Tương Đinh Vi rời với vẻ mặt khinh bỉ, trong lòng cảm thấy vui chút nào.

Con thật quá lạnh lùng.

Cô cầm phong bì khác , đưa cho Giang Duy, "Đây là của , nhiều , cứ nhận ."

Giang Duy phong bì, khá dày, ước chừng là một vạn đồng. Cậu lắc đầu: “Tôi chị cần tiền để kiện tụng, chị giữ ." "Vậy ."

"Nghe lời , giữ ."

Cố Tương bỗng nhiên mắt đỏ, kìm mà rơi lệ.

Cô nhận , Giang Duy thật sự dịu dàng, khác đều tránh cô như tránh dịch, chỉ vẫn quan tâm đến cô như xưa.

"Tôi đạo nhái thiết kế của Tiểu Điềm, đều mắng , mắng ?"

Giang Duy nhẹ, giọng dịu dàng, lau nước mắt cho cô : "Ai cũng sai lầm, sai mà sửa thì đủ ."

"Cậu ghét ?"

"Thích chị còn kịp, ghét?"

Anh âm thầm bảo vệ Cố Tương hơn một năm, nếu cô thua kiện và tù, sẽ đợi cô, mãi mãi đợi đến khi cô .

"Không cần lo cho ba chị, sẽ giúp chị chăm sóc họ."

Cố Tương cảm thấy ấm lòng, đây là câu dịu dàng và ấm áp nhất mà cô trong suốt thời gian qua.

Cô ngay lập tức nức nở, nhào lòng Giang Duy mà oà.

Giang Duy ôm chặt cô, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Đừng sợ, sẽ ở bên cạnh chị."

Mất một lúc lâu cô mới định cảm xúc.

Công ty chỉ còn hai họ, và sắp đóng cửa, Cố Tương thêm một lúc, để Giang Duy .

chỗ làm việc của , lòng cảm thấy nỡ, nhưng trách ai ?

Đâu tại ai khác, chính cô tự làm như .

Cô ở đến hơn ba giờ chiều, khóa cửa công ty xong, hai đàn ông vạm vỡ xuất hiện mặt cô, một trái một , kẹp cô giữa và kéo cô về phía một chiếc xe bên đường.

"Các là ai? Muốn làm gì?"

Cô hoảng hốt kêu lên, chân tay loạn xạ đá loạn.

Hai đàn ông ném cô xe, cô kịp lên đè chặt, tay chân nhanh chóng trói , miệng bịt , một cái bao vải đen trùm lên đầu cô, khiến cô thể thấy gì.

thấy tiếng cửa đóng , xe bắt đầu chạy.

Không lâu , xe dừng , cô kéo khỏi xe, quẳng lên mặt đất.

Cái bao vải đầu cô nhanh chóng tháo , ánh sáng chói lòa khiến cô nheo mắt.

Ai đó kéo cô dậy và ném cô lên một chiếc ghế, buộc cô ghế.

Khi mắt cô quen dần với ánh sáng, cô quan sát xung quanh và nhận đang ở trong một xưởng cũ, hai đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, chính là hai trói cô.

Ưm..."

Cô trợn mắt hét lên, họ là ai.

Cho đến khi một đàn ông hơn năm mươi tuổi xuất hiện, cô mới nhận nhà Trình gia bắt cóc.

Người đàn ông mặc đồ tang, tay khoanh lưng, bước vững vàng, khí thế mạnh mẽ, thẳng đến mặt cô.

Anh chính là Trình An Đường, cha của Trình Vong Ưu.

Loading...