“Em đến .”
Anh bật dậy khỏi giường, xúc động.
Tiểu Điềm vội vàng đỡ , đặt một chiếc gối lưng để tựa. Cô áp tay lên trán vài giây, nhẹ nhàng thở phào,
“Hình như hạ sốt .” “Em lén trốn đấy ?”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lòng thắt từng cơn, bắt đầu tính chuyện bố trí , chuẩn đưa Tiểu Điềm đến nơi an hơn để tránh của bố cô – ôngTiêu, dấu vết.
“Không . Bố em sẽ bắt em cưới khác nữa.” Cô xuống bên giường, tựa lòng , nhỏ giọng thì thầm: “A Chiến, em thai .”
Khi Phó Thịnh Niên và Giản Dao đến thăm, lúc đó vẫn đang mê man vì sốt, bây giờ mới chuyện Tiểu Điềm mang thai.
Trong lòng Đường Chiến trào lên một niềm vui kiềm chế: “Anh sắp làm bố ?”
“Ừm. Bố em chắc sẽ làm khó nữa. Bố em bảo em đưa về nhà ăn cơm với gia đình.”
Vừa đến đây, Đường Chiến màng gì nữa, định nhảy xuống giường. Tiểu Điềm giật kéo , ép xuống:
“Anh làm gì ?”
“Đi tắm cái , về nhà với em.” Tiểu Điềm tức buồn :
“Anh đừng vội. Dưỡng bệnh cho khỏe .”
Bây giờ ông Tiêu chính thức buông lời, ép cô cưới khác nữa, đồng nghĩa là chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Đường Chiến.
Cô cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng. Trong lòng ngập tràn cảm kích với sinh linh bé nhỏ .
Đứa trẻ đến thật đúng lúc, như thể kéo cô và Đường Chiến khỏi vực sâu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai cuối cùng cũng thể ở bên , nước mắt cô lăn dài má.
Thấy cô , Đường Chiến hốt hoảng. “Sao ?”
Anh kéo cô lòng, dịu dàng lau nước mắt. “Không ... em vui quá thôi.”
Cô nên nghĩ bố – ông Tiêu và bà Hà – quá lạnh lùng vô tình. Lẽ cô nên sớm cho họ chuyện mang thai.
Buổi chiều, hai giờ. Giản Dao tỉnh dậy.
Bên ngoài trời nắng , ánh sáng xuyên qua khe rèm cửa, hắt lên khiến cô cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô xoay , phát hiện Phó Thịnh Niên còn bên cạnh, bèn vươn vai, chống tay dậy từ từ.
Toàn ê ẩm, đêm qua Phó Thịnh Niên “hành hạ” quá nhiều.
Cô giường ngẩn ngơ, nhớ cảnh hôn tối qua, môi bất giác khẽ cong lên mỉm .
“Đang nghĩ gì mà ngốc ?”
Phó Thịnh Niên khoanh tay, tựa cửa cô, dõi theo từ nãy.
Cô đang mặc gì, thấy giọng liền cuống cuồng kéo chăn trùm kín .
Anh sải bước đến tủ quần áo, mở lấy một chiếc váy ngủ. Thấy hai má cô ửng đỏ, cong môi, nửa đùa nửa thật: “Trên em, còn chỗ nào thấy ?”
Vừa , bước đến kéo chăn xuống, nâng tay cô lên và tròng váy ngủ qua đầu cô.
Giúp cô chỉnh váy xong, khẽ nhéo nhẹ gò má cô: “Con heo lười, ngủ mãi, đói ?”
“Đói chứ...”
Từ chiều hôm qua tới giờ cô ăn gì, “vận động mạnh” cả đêm, giờ đói đến mức ruột gan quặn thắt.
“Vậy tắm cho sạch, nấu mì cho em.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Là mì trứng cà chua hả?” “Em ăn món khác ?”
“Không. Mì trứng cà chua là .” “Ừ.”
Anh vội rời , mà phòng tắm mở nước sẵn cho cô mới xuống bếp. Cô thoải mái ngâm một lúc, đồ xuống thì kịp lúc mì nấu xong.
Cô ở bàn ăn, bắt đầu ăn mì. Phó Thịnh Niên bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô rời.
Ánh mắt của quá mãnh liệt, khiến cô cảm thấy tự nhiên. “Anh cứ em mãi làm gì ?”
Anh khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-343-em-the-nao-anh-cung-yeu.html.]
“Vì em xinh.”
“Dạo mấy câu ngọt ngào ghê ha.”
“Anh khen em xinh, em bảo miệng lưỡi trơn tru?” Giản Dao ‘hứ’ một tiếng, chẳng thèm để ý tới nữa.
Anh bật , kéo cô lòng. Cô buồn bất lực. “Em đang ăn mà.”
“Anh đút cho.”
Anh cầm lấy tô mì, định giành lấy đũa đút cho cô, nhưng cô lắc đầu: “Anh cầm tô thôi là .”
“...”
Tiểu Hạ
Giản Dao ăn chậm. Một tô mì ăn mất tận hai mươi phút, nước cũng nguội hẳn.
Phó Thịnh Niên cầm tô hơn hai mươi phút, tay bắt đầu mỏi nhừ. “Ăn gì mà chậm thế? Em cố tình đấy ?”
Cô đặt đũa xuống, tủm tỉm :
“Anh đoán xem.”
“Muốn ăn đòn nữa ?”
Cô chu môi, lấy tay ôm mặt , nhẹ nhàng xoa má, giọng nhỏ nhẹ: “Đừng bạo lực, em thích dịu dàng.”
“Lúc chẳng em em thích bá đạo hơn ?” Giản Dao nghẹn lời, đành dụi mặt vai , nũng nịu: “Anh thế nào em cũng thích.”
Phó Thịnh Niên dịu dàng, lấy khăn giấy lau khoé miệng cho cô. Lúc , cô bé Quân Quân chạy , tay cầm theo một chiếc điện thoại. “Chị Dao, chị Tiểu Điềm nhờ mang điện thoại đến cho chị.”
Cô đưa điện thoại cho Giản Dao.
Giản Dao nhận lấy, thấy pin điện thoại chỉ còn 3%.
Lúc cô vội vã đưa điện thoại cho Tiểu Điềm – đang nhốt – mà nghĩ đến chuyện sạc. Giờ nghĩ , cô thật bất ngờ vì điện thoại vẫn còn mở .
“Giúp chị sạc pin với.”
Cô kiểm tra ngay mà đưa điện thoại cho Quân Quân. Quân Quân gật đầu, cầm lấy nhanh nhẹn chạy lên lầu sạc pin.
Cô bé rời khỏi phòng, cửa khép thì màn hình điện thoại sáng lên. Một cuộc gọi đến.
Là Lục Ngộ Chi gọi.
Điện thoại đang để chế độ im lặng, hề phát âm thanh.
Giản Dao hề Lục Ngộ Chi vẫn còn liên lạc với cô. Cô lúc đang cùng Phó Thịnh Niên dạo bên ngoài để tiêu cơm.
Ngày mai là thứ Hai, Phó Thịnh Niên trở làm việc ở Phó thị. Cô cũng rảnh rỗi nên dự định đến công ty Khải Minh Tinh vài hôm để xử lý công việc Đường Chiến đang dưỡng bệnh.
“Lát nữa em ghé thăm Thẩm Dịch.” Phó Thịnh Niên bất chợt.
Trước đây vì mất trí nhớ nên nhớ rõ Thẩm Dịch. Dù từng gặp ở câu lạc bộ nhưng lúc đó cảm thấy xa lạ, với mấy câu.
“Em cùng. Cũng lâu gặp Cố Tương.”
Khoảng gần bốn giờ, quản gia chuẩn xe, Phó Thịnh Niên nắm tay Giản Dao lên xe, cùng đến nhà Thẩm Dịch.
Hai cửa thì từ tầng vọng xuống một tiếng hét lớn: “Em định rời bỏ ?”
Là giọng của Thẩm Dịch.
Phó Thịnh Niên lập tức bước nhanh lên lầu, theo tiếng mà tìm đến cửa phòng làm việc.
Từ bên trong vang lên tiếng ‘choang’ như vật gì đó ném vỡ. Anh đẩy cửa lao .
Trong phòng chỉ Thẩm Dịch và Cố Tương.
Không khí cực kỳ căng thẳng.
“Em ghét vì tàn phế, xe lăn cả đời, đúng ?!” “Không ...”
Cố Tương cúi đầu, nước mắt chảy dài ngớt.
Cô rời khỏi Thẩm Dịch vì tàn phế, mà vì sự đổi trong tính cách của – lúc nắng lúc mưa khiến cô thể chịu nổi.
Từ khi tai nạn, cô luôn ở bên, từ lúc phẫu thuật đến khi tập phục hồi chức năng, một giây rời xa.
Thẩm Dịch ngày càng dễ tổn thương, càng khó tính hơn ...