Lục Ngộ Chi mặc áo thun trắng đơn giản, quần jeans, đội kính râm – cả toát lên vẻ trẻ trung, năng động.
Anh cạnh cửa xe mấy giây, tháo kính xuống, đôi mắt nheo về phía Phó Thịnh Niên.
Tầm mắt hai giao . Gương mặt tuấn tú của lập tức sầm xuống.
“Phó , ở đây?”
“Còn , sáng sớm thế tới đây làm gì?” “Tôi đến đón cô Giản, bọn hẹn.”
Phó Thịnh Niên khẽ : “Hẹn hò?” Anh tin!
Lục Ngộ Chi đánh giá từ đầu đến chân, phát hiện vẫn là bộ đồ từ tối hôm qua.
Tiểu Hạ
Không lẽ... về? “Anh ở đây qua đêm ?”
Phó Thịnh Niên ngẩng cằm, kiêu ngạo đáp:
“ thế.”
“Cô Giản cho qua đêm ở đây?” “Phải.”
Lục Ngộ Chi khựng , cố một tiếng, mặt giãn đôi chút:
“Có lẽ cô Giản cảm ơn đưa cô về an , sợ khuya quá lái xe
tiện nên giữ ngủ ở phòng khách thôi.”
“Không phòng khách,” – Phó Thịnh Niên ngắt lời, giọng đắc ý – “là phòng ngủ chính. Tụi ngủ chung cả đêm một chiếc giường.”
Gương mặt Lục Ngộ Chi dịu một chút lập tức đen .
Anh hít sâu một , nén xuống cơn bực, buồn đôi co thêm với Phó Thịnh Niên, sải bước lên bậc thềm.
Cửa nhà khóa, trực tiếp bước .
Biết Giản Dao đang tắm, Lục Ngộ Chi xuống ghế sô-pha chờ.
Phó Thịnh Niên bước nhà với chiếc áo bẩn trong tay, thấy đó, liền cố ý nâng giọng với Thu Nguyệt:
“Dao Dao sẽ giặt giúp , cô mang áo giặt sơ một để cô giặt .”
Đỡ để cô mùi nôn của làm buồn nôn thêm nữa. Thu Nguyệt gật đầu, mang áo giặt.
Phó Thịnh Niên phòng khách tầng một tắm nhanh, đó gọi điện cho quản gia Quyền.
“Lấy cho áo thun trắng với quần jeans, mang đến ngay.”
“Cậu chủ, mấy năm mặc đồ thường thế , trong phòng còn loại đó nữa .”
“Không thì mua!”
Anh bước tới cửa sổ, theo bóng Giản Dao lên xe Lục Ngộ Chi, thúc giục:
“Lập tức mua ngay bây giờ.”
Chiếc xe đen rời khỏi biệt thự. Giản Dao sang liếc Lục Ngộ Chi đang tập trung lái xe, cúi đầu chính , thoáng ngạc nhiên chút ngượng ngùng.
Cô chọn đồ đơn giản để gây chú ý, mà trùng hợp làm , ăn mặc giống hệt Lục Ngộ Chi – đúng kiểu đồ đôi.
“Muốn ăn gì?” – Lục Ngộ Chi đầu hỏi cô. “Cháo thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-236-co-ay-sap-lam-pho-tien-sinh-ghen-chet-roi.html.]
Cô đang đau dày, ăn gì khác cũng chẳng vô nổi.
Anh đưa cô đến một tiệm cháo ăn sáng, đó hơn chín giờ thì tới sở thú.
Mua vé xong, hai cùng .
Hôm nay là thứ Bảy, khách đến sở thú đông – đa phần là các gia đình con nhỏ, hoặc các cặp đôi đang hẹn hò.
Trong đám đông, Giản Dao chẳng mấy nổi bật, nhưng Lục Ngộ Chi thì khác. Anh cao, dáng chuẩn, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng thu hút ánh của ít cô gái trẻ chủ động tới bắt chuyện, thậm chí xin WeChat.
Anh luôn lịch sự từ chối: “Tôi bạn gái .”
Giản Dao bên cạnh tự nhiên hiểu lầm là yêu của .
Khung cảnh phần gượng gạo, nhưng cô thể lên tiếng đính chính. Cô chỉ yên dạo chơi một vòng, đám đông chú ý. Nếu nhận nơi công cộng, chắc chắn sẽ gây ít phiền toái.
Lục Ngộ Chi cạnh cô, cùng xem khỉ, hổ, sư tử cả hạc đỉnh hồng. Phía bỗng một đám vây đông.
“Là con công đang xoè đuôi kìa.” – .
Giản Dao cố rướn lên xem, nhưng mặt đầu , cô chẳng thấy gì.
“Có cần bế em lên ?” – Lục Ngộ Chi lịch thiệp hỏi.
Cô còn kịp trả lời thì cả bỗng bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất – ai đó bế bổng lên !
Cô giật nảy , suýt chút hét toáng.
Cúi xuống thì thấy bế cô chính là… Phó Thịnh Niên! “Anh …”
“Thấy ?” – Phó Thịnh Niên ngẩng đầu cô, khoé môi cong lên đầy tự mãn.
Tư thế của giống như bế một đứa trẻ, nâng cô lên thật cao khiến cô vượt hẳn đám đông, thể rõ ba con công đang xoè đuôi: hai xanh, một trắng – rực rỡ vô cùng.
“Thấy !” – cô tươi. “Ba con, quá!”
Phó Thịnh Niên thấy cô , vội thả xuống, để cô ngắm thêm một lát.
bế cao quá lâu, cô bắt đầu thấy mỏi lưng, hai tay để , chỉ thể tạm vịn vai .
“Là Giản Dao kìa?” “Giản Dao!”
“Trời ơi, là Giản Dao!” Đám đông bắt đầu xôn xao.
Cô bỗng thấy hoảng, vội vã vỗ vai :
“Thả em xuống !”
Lục Ngộ Chi thấy Phó Thịnh Niên những thả, mà còn nhấc bổng cô thêm chút nữa. Lưng cô thể giữ thẳng, đổ về phía , vác lên vai … chạy mất.
Đám fan cuồng hoảng loạn đuổi theo, thì clip, thì hét ầm cả lên, hiện trường lập tức hỗn loạn.
Lục Ngộ Chi dòng xô đẩy, chẳng mấy chốc thấy tăm Phó Thịnh Niên và Giản Dao nữa.
“Lục đuổi kịp.”
Phó Thịnh Niên chạy nhanh như bay, khiến Giản Dao xóc đến mức suýt ói. Cô vẫn quên , phát hiện Lục Ngộ Chi tụt phía , khiến Phó Thịnh Niên càng bực, càng ghen.
Anh tránh khỏi đám đông, chạy đến phía một ngọn giả sơn, đặt cô xuống kéo cô một góc khuất, ôm chặt trong lòng.
Hai dính sát , cô rõ từng nhịp tim trầm mạnh trong lồng n.g.ự.c . Anh đồ – mặc áo thun trắng và quần jeans xanh nhạt, giống hệt cô.
Áo đôi.