Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 207: Ông còn biết con bé là con gái ông sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:24:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Thịnh Niên còn bước bếp thì thấy tiếng động phía , dừng , đầu thì thấy Giản Dao đang quỳ gối giữa ghế sofa và bàn , một tay chống đất, tay ôm lấy mắt cá chân bên , đau đến mức mặt mày nhăn nhó.

Anh nhanh chóng , đỡ cô ghế sofa. “Em quên mất là trật chân.”

Anh tức bất lực, “Em ngốc ?”

Giản Dao chu môi trừng mắt , giọng lập tức mềm xuống: “Em làm gì thì với .”

“Em rửa mặt.”

“Còn đến giờ ngủ, rửa mặt gì chứ?” “Em ngủ dậy, rửa mặt thì ?”

“Thế khi ngủ em còn rửa nữa ?” Giản Dao suy nghĩ một chút gật đầu.

Phó Thịnh Niên dở dở , “Phụ nữ đúng là phiền phức.” “Có bắt rửa .”

“...”

Câu ... cũng lý.

“Anh cần lo cho em nữa, nấu mì .” “Em chắc chứ?”

“Ừ.”

“Vậy em cẩn thận một chút.” “Biết .”

Phó Thịnh Niên vẫn yên tâm, bước bếp ngoái cô ba một bước.

Đợi bếp, Giản Dao mới thở phào, chậm rãi dậy, lết từng bước về phía nhà vệ sinh.

Hôm nay cô trang điểm, mặt mộc đến gặp Tàng Chiến. Bình thường nếu , cô thích để mặt mộc cho nhẹ nhõm, chỉ là hôm nay trời oi, dễ đổ mồ hôi.

Cô rửa mặt bằng nước lạnh, tiện tay buộc tóc thành kiểu búi đơn giản. Thấy ống quần dính bùn, cô phòng, một bộ đồ ở nhà.

Xong xuôi, cô bước khỏi phòng, phát hiện Phó Thịnh Niên đang ở cửa bếp cô. “Mì nấu xong ?”

“Nước còn sôi.” “Ồ.”

Cô lững thững bước về phía phòng ăn.

Phó Thịnh Niên nhẫn nại chậm như rùa, định bước tới đỡ cô thì chuông cửa vang lên. Giản Dao ngang phòng ăn, hướng về cửa chính.

Phó Thịnh Niên sải vài bước đến cô, kéo cửa .

Người ngoài là Giản Minh Sơ. Trên ông còn vết nước mưa, trông khá nhếch nhác. Giản Dao khựng , cách ông một đoạn, ý định bước tiếp.

“Có chuyện gì?”

“Cho ba chuyện ?” “Không .”

Giản Minh Sơ sững , chính con gái chặn ngoài cửa khiến ông khó chịu. Ông liếc Phó Thịnh Niên một cái, ngờ hai ly hôn vẫn xuất hiện ở căn hộ của Giản Dao.

Tiểu Hạ

“Sao ở đây?”

Phó Thịnh Niên lịch sự đáp: “Nấu mì.”

“Tôi vài lời với Dao Dao, thể tránh một chút ?”

Anh trả lời, mà sang Giản Dao. Thấy cô gật đầu, mới về bếp.

Nước sôi, thả mì ngay mà tắt bếp, nhanh chóng bước phòng ăn. Qua vách kính, thể thấy Giản Dao và Giản Minh Sơ.

Vị trí của họ vẫn như , một trong phòng khách, một ngoài cửa. “Ông gì?”

Giản Dao lên tiếng phá tan sự im lặng. Từ giọng thể cô đang kiềm chế, kiên nhẫn.

“Mỹ Trúc chịu gặp ba, nhưng đồng ý gặp con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-207-ong-con-biet-con-be-la-con-gai-ong-sao.html.]

“Nên ông ông đến gặp bà , dò hỏi tung tích của con trai ông?” “Con thể giúp ba ?”

“Trông giống rảnh rỗi lắm ?”

“Dao Dao, đây là ba sai, nhưng con một đứa em trai, là ruột thịt, m.á.u mủ với mà.” “Tôi em trai.”

“Dao Dao, ba con vẫn còn giận, là ba sai .” “Vậy thì đừng đến quấy rầy cuộc sống của nữa.”

“Ba là ba con mà, cha con nào giận lâu như thế?” “Tôi cha.” “Dao Dao...”

“Nếu ông xong thì mời ông rời .” “Chưa, ba còn chuyện .”

Giản Dao cố nhịn, nhưng lời tiếp theo của ông khiến n.g.ự.c cô như bóp nghẹt.

“Ba cho điều tra, Ngô Thanh Phong từng nhận nuôi một bé tên là Ngô Tuấn. Năm xưa Mỹ Trúc đủ điều kiện nuôi con nên gửi cô nhi viện, khá giả hơn thì nhận nuôi. Ba nghi ngờ Ngô Tuấn chính là con trai ba.”

“Đã thì còn hỏi làm gì?”

“Cảnh sát đang truy nã nó, nó tiền án tiền sự, ba thể chấp nhận chuyện đó. Ba tin con trai là tội phạm.”

“Nói xong ?”

“Con gặp Mỹ Trúc giúp ba , ba chỉ xác minh Ngô Tuấn là con trai ba .”

“Dựa mà ông nghĩ sẽ giúp?” “Xét tình cha con, coi như ba cầu xin con.”

“Tôi sẽ giúp ông làm bất cứ chuyện gì. Mời ông , gặp ông nữa.”

Giản Minh Sơ nghi ngờ Ngô Tuấn là con trai , rõ Ngô Tuấn và Ngô Thanh Phong làm gì với cô, mà vẫn gặp Mỹ Trúc, xác minh phận của Ngô Tuấn.

Ông làm mở miệng ?

Cô chợt thấy nên chuyển nhà, như sẽ còn ông làm phiền.

Cô chậm rãi bước đến cửa, định đóng cửa , nhưng Giản Minh Sơ giơ tay cản cửa, nhân cơ hội kéo cô ngoài.

vững, suýt ngã, ông đè tường.

“Dao Dao, ba con mất con đau lòng, Mỹ Trúc đúng là đáng hận, ba cũng ghét bà như con . Bà biến con trai ba thành tội phạm, ba thể để bà tiếp tục hủy hoại nó.”

Giản Dao đỏ mắt hét lên, “Ông đang làm gì ?”

“Nếu Ngô Tuấn thật sự là con ba, ba sẽ tự tay giao nó cho cảnh sát, để nó trả giá vì những gì làm.”

“Mỹ Trúc sẽ cho ông tung tích nó .” “ sẽ với con, con hãy ba đến gặp bà .” “Tôi .”

“Con , ba lệnh cho con!”

“Dựa mà ông lệnh cho ! Tôi với ông đoạn tuyệt . Tôi là con ông, ông cũng ...”

Cô còn xong thì bất ngờ ông tát mạnh một cái, mắt tối sầm .

Khi dần tỉnh , Phó Thịnh Niên đ.ấ.m Giản Minh Sơ ngã xuống đất, còn cô thì tựa tường, cổ đánh đến tê dại, đau nhức khiến cô thể ngẩng đầu nổi.

“Tôi đưa Dao Dao tới lượt can thiệp. Hai ly hôn , con bé cần nữa.” Giản Minh Sơ tức đến hét lên.

“Tôi sẽ để ông đưa cô gặp bà , như chẳng khác nào đẩy cô miệng cọp.”

Phó Thịnh Niên sải bước tới, quỳ một gối xuống mặt Giản Dao, xoa nhẹ cổ cô, “Em ?”

“Đau.”

Anh gần như thể tin nổi Giản Minh Sơ đánh bất tỉnh Giản Dao, còn định đưa cô đến chỗ Mạnh Mỹ Trúc.

“Buông tay , ai cho chạm con gái !” Giản Minh Sơ bò dậy, nghiến răng ken két. “Ông còn là con gái ông ?”

“Nếu , con gái thành thế ? Tất cả là do hại, tất cả đều là của !”

Giản Minh Sơ mắt đỏ rực, lao tới đẩy Phó Thịnh Niên khỏi Giản Dao, nhưng cho ông đến gần, dậy, tung thêm một cú đấm.

Loading...