"Thể trạng em yếu thế mà vẫn đóng phim ?" Sắc mặt Phó Thịnh Niên tối sầm thấy rõ.
"Tôi cho phép!"
Giản Dao tức đến bật .
"Anh là gì của mà cấm? Dựa mà quyền quản ?" Phó Thịnh Niên nghẹn họng, khó chịu tột cùng.
Bây giờ còn là chồng cô nữa. Chỉ là chồng cũ cô đá văng khỏi đời , cô tránh còn kịp.
"Trước tiên em dưỡng sức khỏe cho ." Giọng dịu một chút.
"Sức khỏe của , tự lo . Làm ơn đừng xen nữa."
Phó Thịnh Niên còn kịp gì thì tiếng chuông cửa vang lên ngắt lời .
Dì giúp việc vội vã mở cửa. Người đến là Kiều Muội. Cô đeo ba lô, tay xách theo lỉnh kỉnh mấy túi lớn nhỏ.
Giản Dao Tiểu Muội đến đưa mèo nên lập tức đón. Con mèo trong túi trông lạnh lợi, nhảy nhót ngừng.
Tiểu Hạ
Lúc từ Lâm Hải trở về, mèo đội y tế của Lục Ngộ Chi tiếp nhận để tắm rửa, kiểm tra sức sức khỏe và tẩy giun trong ngoài.
Ban đầu Lục Ngộ Chi định định đơi mèo kiểm tra xong đích đem đến, nhưng cô phiền nên nhờ Tiểu Muội đến đón .
Tiểu Muội chuẩn đủ đồ dùng cho mèo, lấy từ túi hỏi:
"Con mèo đặt tên ạ?" "Chưa." Giản Dao đáp.
"Vậy đặt tên gì bây giờ?" Cô nghiêng nghĩ. đầu suy
Giản Dao bật , cúi xuống bà bế con mèo khỏi túi. Nó tắm sạch, trông đáng yêu, lông mượt như bông. Là giống mèo vằn vàng – chính hiệu “mèo ” chuẩn Việt.
"Hay gọi là là Cam nhé."
Tiêu Muội phì : "Tên vẻ... tùy tiện quá đấy?" "Thế gọi là Đại Thụ?"
Tiểu Muội đến đau bụng: “Tên đó thì từ ?” “Chị cứu nó từ một cái cây to.”
“…”
Kiều Muội xác nhận chú mèo là đực, thật gọi là "Đại Thụ" cũng chẳng vấn đề gì . Dù mèo vàng háu ăn, chỉ vài tháng nữa là sẽ thành một cục tròn trịa.
"Vậy gọi là Đại Thụ ."
Tên ngượng, buồn , mỗi gọi lên là nhịn mèo là của Giản Dao, cô gọi gì thì gọi.
Phó Thịnh Niên cho rìa, hai cô gái đang mải thảo luận chuyện mèo coi như khí.
Thấy chú mèo trong lòng Giản Dao đang nghịch chiếc vòng tay kim cương cổ tay trái của cô, càng thấy chướng mắt. Trong lòng thầm mong con mèo dùng móng quào mạnh hơn chút, nhất làm đứt luôn cái vòng .
Tiếc là Giản Dao quý chiếc vòng, nên nhanh chóng đặt mèo xuống, dùng một hộp pate mèo để thu hút sự chú ý của nó.
"Tại nhận quà của Lục Ngộ Chỉ?" Anh bực bội đến cực điểm. Giản Dao cúi mắt vòng tay, ngẩng lên , bình tĩnh :
"Đây là món quà đầu tiên nhận từ một khác giới. Tôi giữ ."
Ba năm làm vợ chồng với Phó Thịnh Niên, từng tặng cô món quà nào.
Không lễ Tình nhân, kỷ niệm ngày cưới. Sinh nhật thì chỉ một định tạo bất ngờ, nhưng đúng lúc hai đang chiến tranh lạnh. Cô tới, món quà chuẩn cô cũng nhận.
Sau cô từng tò mò hỏi chuẩn gì, nhưng nhắc đến, cô cũng tiện hỏi .
"Vòng tay kim cương, rẻ chút nào. Em nhận món quà quý giá như mà vẫn ngủ ngon ?"
Sắc mặt Phó Thịnh Niên càng lúc càng khó coi, trong lòng nghẹn ngào khó chịu.
Anh Giản Dao đang mỉa mai . Nghĩ cũng đúng, từng tặng cô món gì. Có đưa cô nước ngoài giải khuây, tặng một chiếc nhẫn, mà đối với cô thì lẽ tính là quà.
Lục Ngộ Chi tặng thì cô thoải mái nhận, đuổi theo tới tận Lâm Hải thì chê là
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-192-theo-duoi-vo-thi-can-gi-the-dien.html.]
phiền phức, còn xuất hiện khiến cô áp lực. Rõ ràng là tiêu chuẩn kép!
"Sao ngủ ?" Khóe môi Giản Dao cong nhẹ. "Quà đúng là đắt, nhưng sẽ tặng quà cho . Giữa bạn bè, tặng qua tặng là chuyện bình thường."
"Em định tặng quà cho Lục Ngộ Chi?" "Ừ. Không thể đáp lễ." "Anh cho phép!"
“…”
Lại nữa .
Mở miệng là cho cải , cho cái . Đã ly hôn còn quản cô làm gì?
Cô tranh cãi thêm. Thấy Tiểu Kiều đang lắp cây trụ cho mèo, cô tới giúp, nhưng Tiểu Kiều hoảng hốt đỡ cô xuống ghế sofa
"Em mới từ Lâm Hải về, chắc mệt lắm . Ngồi nghỉ ." Trên ghế sofa, ngoài cô rá, còn Phó Thịnh Niên.
Hai sát , cô cảm thấy gượng gạo, định dậy thì tranh thủ kéo lòng, cánh tay ôm chặt eo cô, cho cựa quậy.
Tiểu Kiều thấy thế thì khúc khích.
Giản Dao hiểu ngay là Tiểu Kiều cố ý, cô liếc cô bạn một cái đầy bất mãn. Tiểu Kiều giả vờ thấy, củi đầu tiếp tục lắp trụ mèo.
Dì giúp việc đang chuẩn bữa trưa trong bếp. Tiểu Kiều lắp xong trụ thì thức thời rời . Phòng khách chỉ còn Giản Dao và Phó Thịnh Niên.
Anh ôm cô chịu buông, cô vẫn còn yếu, trải qua một trận sốt cao suốt đêm, đủ sức vùng .
"Anh còn định ôm bao lâu?"
Anh bật khẽ, má áp hõm cổ cô:
"Muốn ôm bao lâu thì ôm." "Đồ lưu manh."
Anh càng vui, hề bực, thậm chí còn bế cô lên đùi .
Cô mềm mại yếu ớt, tỏa mùi hương nhè nhẹ, quen thuộc. Một khi ôm , buông tay nữa.
"Ôm đủ ?" "Chưa đủ." "Buông em ." "Không buông."
Giản Dao tức đến phát hổ, giơ tay đ.ấ.m lên vai hai cái: "Buông ngay! Anh đúng là hổ."
"Muốn theo đuổi vợ, thì cần gì sĩ diện? Miễn em chịu với , đừng là sĩ diện, cái gì cũng thể vứt."
“…”
Sự cố chấp của Phó Thịnh Niên ngày càng nghiêm trọng, đến mức thuốc cứu . Cô giãy giụa mãi , đành :
"Em khát nước, lấy giúp em cốc nước ?" "Được."
Anh lập tức dậy, tay vẫn ôm eo cô, một tay nhấc bổng cô lên. Cô theo phản xạ ôm cổ , chân cũng quấn quanh hông .
Hành động bản năng khiến cô bối rối đến giận.
"Em bảo lấy nước, chứ bảo bế em theo?"
Anh đầy cưng chiều, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ý : "Rót nước chỉ cần một tay."
Thực , thể bào dì mang nước . tự tay rót, tự tay đút cho cô uống.
Anh bế cô bếp, rót nước xong thì đưa cốc nước tới sát môi cô.
Dì trong bếp thấy Giản Dao bám chặt lấy Phó Thịnh Niên như một con gấu túi, mặt đỏ bừng, vội làm việc tiếp.
"Anh..."
Giản Dao nghẹn lời, mặt đỏ bừng như máu. "Có uống ?"
"Không! Em về phòng."
"Được."
Phó Thịnh Niên đặt cốc nước xuống, bế thẳng cô khỏi bếp, thẳng phòng. Ngồi xuống mép giường, vẫn giữ cô trong lòng, ôm chặt buông.