Thời gian không phụ tình thâm- Giản Dao và Phó Thịnh Niên - Chương 101: Anh ấy bằng lòng chờ cô ly hôn

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:15:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là khác, lẽ Giản Dao chỉ cố tình làm để thấy, giả bộ để chọc giận mà thôi, nhưng làm với Đường Tiêu thì .

Phó Thịnh Niên căng thẳng.

Anh mới trở thành phố A lâu, xe gặp chút trục trặc đường, các cuộc họp đều hoãn đến tận khuya và dùng biện pháp tổ chức họp Online. Lúc đang ở trong phòng làm việc xử lý đống tài liệu bỏ dở hồi sáng, còn Điền Dã thậm chí vẫn rời , đang sofa .

Vẻ mặt phẫn nộ của khiến Điển Dã cảm thấy thấp thỏm.

Anh sợ Phó Thịnh Niên sẽ tìm Giản Dao, dù bọn họ lái xe mấy tiếng đồng hổ mới về ...

lúc đang lo lắng đến mức làm , Phó Thịnh Niên cầm lấy chìa khóa xe, khoác áo khoác lên chuẩn ngoài.

Anh vội vàng dậy, : "Phó Tổng, hôm nay vẫn nghỉ ngơi, kiến nghị ..."

Chưa kịp hết câu, Phó Thịnh Niên cắt ngang lời , cho nghỉ phép một ngày.

Phó Thịnh Niên lái xe rời khỏi nhà họ Phó, nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố, chạy lên đường cao tốc.

Xe chạy hơn nửa tiếng, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cảm thấy buổn ngủ

Anh bật nhạc trong xe lên, nhưng thấy khá hơn, bèn quyết định hạ cửa kính, để gió lạnh ùa . Gió lạnh buốt thồi mặt, , khiến đầu óc thoắt cái tỉnh táo hơn nhiều.

Khi đến khách sạn Giản Dao đang ở, là ba giờ sáng.

Tả Nhất và Kiều Thắng Nam sẽ đến nên chạy xuống tầng một đón , còn đặt sẵn phòng đối diện phòng của Giản Dao.

Phó Thịnh Niên gió lạnh thồi suốt cả đêm, đầu đau nhức kịch liệt.

Vừa phòng, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Giản Dao, nhưng điện thoại cô vẫn tắt nguổn. Anh thử gọi của Đường Tiêu, và cũng liên lạc

Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mới giường một lát mơ màng .

Cùng lúc đó, xe của Đường Tiêu cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Anh đồ xe về hướng đông, đồ xong sang Giản Dao. Cô đang nhắm mắttựa lưng ghế, thở nhẹ nhàng, đều đặn.

"Em ngủ ?"

Giản Dao mơ màng mở mắt, , hỏi: "Đến nơi ?"

"Đến , nhưng còn lâu lắm mới tới lúc mặt trời mọc. Nếu em buổn ngủ thì cứ ngủ một lát, sẽ gọi em dậy."

Giản Dao khẽ đáp "ừm", chọn tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.

Đường Tiêu giúp cô điểu chỉnh lưng ghế ngả , còn lấy một chiếc chăn mỏng ở ghế đắp lên cô.

Anh hề buổn ngủ, chỉ cần Giản Dao bên cạnh thấy lòng vô cùng rộn ràng, phấn

khích, lãng phí thời gian việc ngủ. Anh càng bằng lòng cứ thế ngắm cô mãi.

làn da trắng lạnh hiếm gặp, mong manh dễ vỡ như một con búp bê sứ tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Hổi đại học, ngay lẩn đầu tiên thấy Giản Dao thích cô, còn kéo cô câu lạc bộ, đề cử cô đóng kịch, làm thế chỉ để cd hội hợp tác, dễ dàng tìm hiểu cô hon.

chẳng bao lâu , một bạn từ nhỏ (thanh mai trúc mã) mà cô thích, đó chính là Phó Thịnh Niên.

Anh đủ dũng cảm tỏ tình với cô, trong những năm tháng đại học cứ thế mà bỏ lỡ cô.

Bây giờ cả hai gặp , cô Phó Thịnh Niên tra tấn đến mức gầy hẳn, đôi mắt lúng liếng ngày nào giờ bớt ánh sáng, đó là nét u buổn và bất lực, khiến đặc biệt xót xa.

Một kẻ khốn nạn như Phó Thịnh Niên xứng cô.

như , thế mà Phó Thịnh Niên nhận .

Anh tựa lưng ghế, ánh mắt rời khỏi Giản Dao, thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây. Anh chỉ mong thời gian dừng ngay khoảnh khắc , để cô mãi yên bình ở bên cạnh giống hiện tậi.

Anh ngẩn ngo bao lâu. Chỉ là phía chân trời dần dần sáng lên.

Báo hiệu mặt trời sắp mọc .

Anh nhẹ nhàng vỗ vai Giản Dao, gọi cô tỉnh dậy.

Giản Dao nhíu mày mở mắt, sắc mặt hoi tái trắng, dường như cơ thể khỏe. Cô đẩy mở cửa xe, bước xuống dùng một tay vịn cửa xe cúi nôn khan.

Anh vội vàng xuống xe vỗ lưng cho cô.

"Có em cảm lạnh ?"

Anh lo lắng hỏi, lấy một bình nước và khăn giấy ở xe đưa cho cô.

Cô nhận khăn giấy lau miệng, nhận bình nước và súc miệng.

Trong xe bật sưởi ấm, cô ngủ cũng ngon, hể thấy lạnh, chỉ là lúc gọi dậy hiểu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham-gian-dao-va-pho-thinh-nien/chuong-101-anh-ay-bang-long-cho-co-ly-hon.html.]

dày bỗng cuổn cuộn.

Có lẽ do món lẩu tối qua cay quá, vốn dĩ dày của cô .

"Không , chắc là cay quá đau dày thôi."

Cô mỉm với Đường Tiêu.

"Mặt trời lên ."

Đường Tiêu hiệu lưng với cô, cô đầu , đập mắt là một vùng trời đỏ nhạt, mặt trời ló rạng nhuộm đỏ cả mảng mây.

Tiểu Hạ

Cô tựa cửa xe, ngắm mặt trời dần nhô lên, hít thở khí tươi mới đỉnh núi, tâm trạng trở nên dễ chịu.

Gần đây hành trình quá gấp rút, cô chẳng lúc nào dừng để yên tĩnh ngắm cảnh nhưthế .

Đường Tiêu đúng, phong cảnh nơi đây siêu , nhất là lúc mặt trời mọc, dáng hình của vạn vật dần hiện rõ, núi đá, cây cối, dòng sông phía xa đều xuất hiện trong tầm mắt.

"Mùa hè còn hơn nữa." Đường Tiêu .

Giản Dao gật đầu.

"Em xem, mặt trời lên , là một ngày mới."

Đường Tiêu bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô lòng .

kháng cự, nhưng cô kịp bộc lộ phản ứng thì Đường Tiêu ôm chặt cô.

Anh ôm chặt, như thể sợ cô sẽ tan biến khí. Đôi cánh tay ghì siết tấm lưng cô, đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.

"Anh thể đợi em ly hôn. Đến ngày đó, đám mây đen trong cuộc sống của em sẽ tan biến, mặt trời sẽ mọc, cuộc đời em cũng sẽ nghênh đón một khởi đầu mới." Đường Tiêu thì thẩm những lời bùi tai bên tai cô.

thấy khó chịu và nôn thêm lẩn nữa.

"Đường Tiêu, buông em , em khỏe lắm."

Cô thật sự nên ăn lẩu quá cay như .

Nghe thấy lời cô , Đường Tiêu vội vàng buông cô , cô sang một bên, cúi nôn khan, nhưng bởi vì dày trống rỗng nên chẳng nôn gì.

"Để đưa em bệnh viện ."

Cô xua tay, từ chối: "Không cần , chỉ là đau quá dày thôi."

Với những nổi tiếng như họ, nếu cần thiết thì nhất đừng đến bệnh viện, trừ khi thật sự tới mức bắt buộc đến bệnh viện.

Cô hớp một ngụm nước súc miệng, xe, tiếp tục ngắm mặt trời mọc.

Đường Tiêu cũng trở xe, nhưng cảnh mặt trời mọc, mà cứnghiêng đầu chăm chú cô.

ánh chằm chằm của làm cho mất tự nhiên.

"Sao cứ em mãi thế?

"Vi em ."

Cô bật : "Trở về lái xe mất bao lâu?"

"Khoảng bốn tiếng."

Cô lấy điện thoại , bật nguổn, đồng hổ, gần năm giờ sáng. Nếu xuất phát từ bây giờ giờ thì chín giờ sẽ về tới noi, vẫn kịp.

"Vể thôi, hôm nay còn phim."

"Được."

Đường Tiêu đầu xe, lái xe về theo đường cũ.

"Hôm nay về thành phố A, đây?" Cô tiện miệng hỏi.

"Anh đặt phòng , ở vài ngày nữa mới về."

Cô gật đầu, gì thêm.

Trên đường về, bên tai cô vẫn văng vẳng những lời Đường Tiêu , thể đợi cô ly hôn...

Đường Tiêu từng , tranh thù khi cô còn trong trắng, mau rời khỏi Phó Thịnh Niên .

còn trong trắng nữa .

"Em từng làm chuyện đó với Phó Thịnh Niên, còn bằng lòng đợi em ?"

Cô của bây giờ giờ, còn là cô gái trẻ ngây thơ trong sáng trong lòng hồi đại học nữa.

Loading...