“Tôi mệt lắm, đầu đau, cho nợ chứ?” Tịnh Sa cau mày hỏi. Sắc mặt hiện rõ sự đau đớn, ánh mắt như cầu xin.
“Đầu đau hả?” Tuấn Khang dí ngón tay trán cô: “Em nên tập uống rượu!”
"Tôi , sẽ tập!" Giọng giấu nổi sự chua xót.
Lòng Tuấn Khang bỗng nhói lên, chút xao động. Đây là đang hối hận ?
Không thể!
Mọi chuyện vẫn đang thuận lợi, diễn theo đúng kế hoạch ban đầu của .
Khiến nhà họ Uông lụi bại, sỉ nhục Uông Chẩm.
Hắn lừa gạt Uông Tịnh Sa là để trả thù cho em trai và vị hôn thê của mà thôi, chẳng hề quan tâm xem Tịnh Sa nghĩ gì, như thế nào. Điều duy nhất cần để ý là làm thế nào khiến cho cô mỗi ngày đều đau khổ hơn, đúng thế, tất cả chỉ .
tại khi thấy Hạ Kiệt và Quốc Bảo chăm sóc cô khó chịu, cả đêm qua nữa, cô đám lão già đó vây quanh chuốc rượu bực bội đến phát điên mà tự đổ cho cô cái tới ve vãn đàn ông tới đó.
Rồi cũng đêm qua, lúc cô say tự chủ quấn lấy nũng nịu đòi hỏi, chẳng kìm lòng mà bỏ qua tất cả đắm chìm cô, còn mãnh liệt và tham lam hơn nhiều.
Rồi xong khi thành công lừa cô ký tên bản thoả thuận , hạnh phúc, bởi chính thức độc chiếm cô cho riêng .
Hắn cứ khấp khởi với những niềm vui vụng trộm , và hết vui buồn.
Cũng là ngay xong thôi, khi cô bất đắc dĩ đáp ứng đề nghị tập uống rượu của tim bỗng co rút đau đớn…
Trái tim vốn dĩ cố kiên cường nhưng khoảnh khắc bỗng ngập tràn cảm xúc sợ hãi, sợ sự phục tùng của cô.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Ừ!” Hắn tự giễu đáp . Rồi tiếp tục tự thôi miên rằng, cô như là điều .
Hắn sẽ quan tâm cô nữa.
Điều chỉ thể là sự đau đớn của cô.
Tuấn Khang thở dài dứt khoát dậy bước phòng tắm bỏ một câu: “Chuẩn , lát tới công ty cùng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thoat-khoi-ac-ma/chuong-13.html.]
“Vâng!” Tịnh Sa nhẹ đáp. Cô rời giường, cơ thể mỏi rã rời như mới tập thể thao quá sức, quả thực mệt mỏi khiến bước chân nặng như đổ chì.
Tịnh Sa quần áo vương sàn cũng nhặt, cứ lê thể mệt mỏi trở về phòng của .
Qua tấm gương, Tịnh Sa tự giễu với cô gái sắc mặt nhợt nhạt trong đó, những dấu vết thô bạo còn hằn rõ ngực, dấu răng, dấu , cả vết bầm tím eo… Hắn coi cô chẳng khác gì công cụ để phát tiết dục vọng điên khùng của bản .
Thật may… Là đêm qua cô say nên chẳng nhớ gì, sẽ hung bạo …
Tịnh Sa méo mó như .
Dẫu cô cũng là phụ nữ đầu tiên ngủ chiếc giường đấy. So với đám đàn bà luôn bám lấy , hơn họ nhiều.
Tịnh Sa giật . Vì cớ chi cứ biện minh cho .
Cô còn trông mong gì ở một kẻ luôn coi là kẻ thù?
Rõ ràng cô rõ, nhưng vẫn ngăn trái tim hướng về mà hi vọng, hi càng nhiều, lúc thất vọng sẽ càng đau đớn, đau đớn cũng sẽ càng sâu, chỉ là thực sự cô kìm lòng mà trầm mê trong một chút xíu ấm áp của .
Cảm giác bế tắc bỗng bủa vây lấy tâm hồn cô gái trẻ còn đủ trải đời.
Tịnh Sa vục nước hất lên mặt. Trong đầu cô bất giác hiện nụ ấm áp của Quốc Bảo, cô khỏi thở dài.
Lúc lâu Tịnh Sa mới ngoài, Tuấn Khang xong tinh tươm, áo sơ mi xanh tím than và quần âu cùng màu, cà vạt lam nhạt thêm gọng kính vàng. Cả toát lên vẻ cấm dục hấp dẫn.
Đẹp là thế, tư thế ở chỗ đó hấp dẫn, gây sự chú ý như thế mà Tịnh Sa qua cũng liếc mắt lấy một cái.
Tuấn Khang mím môi, theo bóng dáng thẫn thờ của Tịnh Sa, thực sự ôm cô trong lòng để yêu thương. Cánh tay giơ lên hạ xuống.
Cuối cùng dậy tới lưng Tịnh Sa. Chống tay mặt bàn trang điểm, tư thế mập mờ như ôm cô lòng.
“Em nên mặc gì để che những dấu vết ?”