Tuy nhiên, vẻ mặt lo lắng mặt hai lúc biến mất, đó là nụ nham hiểm của kẻ đạt mục đích.
“Quả nhiên là đồ ngốc, chỉ cần lừa một chút là mắc câu ngay.”
Lúc mới chợt nhận họ lừa. Học sinh bình thường nếu thương điều đầu tiên nên làm là tìm giáo viên giúp đỡ.
nghĩ đến việc thiếu gia , nhẹ nhõm phần nào, hỏi Chu Thụy: “Tại các bạn làm như ?”
Chu Thụy lạnh một tiếng: “Tao , nếu mày điều thì đừng trách tao khách sáo. Ngày nào cũng gặp Trì Dã buổi tối, mày nghĩ tao !”
Tôi gãi đầu: “Đó là yêu cầu của thiếu gia, báo cáo tình hình với mỗi ngày.”
“Đừng ở đây mà ngụy biện!” Trên mặt Chu Thụy lóe lên vẻ độc ác: “Dám tơ tưởng đến của tao thì trả giá!”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Chu Thụy khẽ cong khóe môi: “Hôm nay một nhóm học sinh sẽ kết thúc trại hè sớm và về nhà, mày xem, nếu tao với giáo viên là mày về sớm, liệu các thầy cô tin tao ?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Sẽ , buổi tối thiếu gia cần báo cáo tình hình, nếu thấy sẽ tìm .”
“Mày Tạ Trì Dã .” Nụ mặt Chu Thụy càng thêm rộng: “Ngại quá, Trì Dã gọi về thành phố từ sớm , tối nay sẽ ăn cùng tao, mày nghĩ một hợp đồng tiền tỉ, cái bản báo cáo vô nghĩa của mày thể quan trọng đến mức nào?”
Tôi ngẩn . Sáng nay quả thực thấy thiếu gia xuất hiện nhưng thiếu gia với là hôm nay rời trại hè nhỉ...
“Thôi Thụy Thụy, đừng phí lời với cô nữa.”
Trần Lệ Văn hả hê : “Nghe buổi tối trong núi sói đấy, chúng mau thôi, để cơ hội cho một thấy sói.”
Sau khi hai rời , cố gắng dùng khinh công vài . nào cũng rơi xuống ngay gần miệng hố, khiến đôi chân vốn thương càng thêm tồi tệ. Sau một hồi vật lộn, trời dần tối.
Trước đây, vì ghét điện thoại di động của Thiếu gia chiếm chỗ ám khí của , luôn thích mang theo nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thieu-gia-sao-lai-the-nay/chuong-4.html.]
giờ phút , vô cùng nhớ nhung cái điện thoại cục gạch . Có nó, chắc chắn thể liên lạc với thiếu gia, bảo đến cứu .
Tôi giáo viên trại hè thực sự tin lời Chu Thụy vì trời sắp tối mà chẳng một ai đến tìm .
Tôi tựa vách hang, đếm từng chút thời gian trôi qua.
Thực cũng quá để ý việc thiếu gia thông báo cho chuyện rời khỏi trại hè. Dù cũng chỉ là Ám vệ của thiếu gia, chủ t.ử nào báo cáo hành tung cho Ám vệ cơ chứ.
Tôi dụi mắt, mũi cay cay. Huhu, thật vẫn để ý một chút. Tôi nghĩ chắc là do sống những ngày quá an .
Kể từ khi mở mắt ở thế giới , từng như vì sinh kế mà ngày ngày ám sát, làm nhiệm vụ. Tôi giống như một bình thường, hằng ngày học về nhà.
Danh nghĩa là Ám vệ của thiếu gia nhưng thực tế thiếu gia cả một đội vệ sĩ, cần đến sự bảo vệ của . Tất cả chỉ vì phu nhân quá nhân hậu.
Tôi lau nước mắt. Thiếu gia chắc sẽ phát hiện mất tích , dù như Chu Thụy , chuyện báo cáo là quốc sự gì to tát, thiếu gia sẽ bận tâm ...
lúc , thấy giọng quen thuộc vang lên ở cửa hang: “Tống Quỳ, là cô báo cáo tình hình với mỗi ngày ?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu. Thiếu gia mặt mày hầm hầm xổm ở cửa hang, tay cầm một chiếc đèn pin.
“Gặp nguy hiểm gọi điện thoại cho ?” Thiếu gia hỏi.
Tôi đờ đẫn đáp: “Không mang điện thoại.”
Sau khi đội cứu hộ đưa khỏi hang, thiếu gia mới nghiến răng bóp má : “Lần mà còn dám ngoài mang điện thoại, trừ một năm lương!”
Tôi:?!?!
Linlin