Sau khi giải quyết xong chuyện của Tô Ninh, Tô Vũ đồ xuống lầu.
Lần , Tô Vũ cố ý ăn mặc theo kiểu bà lão truyền thống nữa. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean đơn giản. Trông cô giản dị, sạch sẽ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Dưới lầu, Tô Ninh thấy bộ đồ của Tô Vũ, mắt cô sáng lên.
“Sao nhận Tô Vũ ăn mặc thế nhỉ?!”
Tô Ninh chút khó hiểu.
Tuy nhiên, cô cũng nghĩ ngợi nhiều, tiến lên ôm lấy cánh tay Tô Vũ. Cô mật.
- Chị ơi, ngày mai chị và Thiên Hạo sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn đúng ? Hay hôm nay chúng mua sắm đồ cưới nhé?
Tô Vũ suy nghĩ gật đầu.
- Được !
Nghe , Tô Ninh mừng rỡ. Thực , cô định nhân cơ hội mua cho một món đồ.
Thật , khi mất, hai nhận một phần cổ phần của công ty. Đây là những tài sản đắt giá.
Tuy nhiên, ngoài cổ phần , Tô Vũ còn dành phần lớn tâm huyết việc quản lý công ty. Cô nắm quyền điều hành công ty từ năm 16, 17 tuổi.
Vì , ngoài cổ phần , Tô Vũ còn kiếm một khoản kha khá từ việc quản lý công ty.
Tô Ninh tuy lười biếng nhưng thích sống xa hoa. Cô ăn chơi trác táng, tiêu hết tiền của Tô Vũ đủ thứ.
Về phần cổ phần của Tô Ninh, ông Tô cưỡng đoạt từ lâu . Lúc đó Tô Vũ thể ngăn cản .
Chủ yếu là do Tô Ninh đủ quyết tâm.
Hai đến một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố.
- Chị, khi chị kết hôn, Em cũng sắp cưới . Hay là chúng cùng mua váy cưới nhé?
Mỗi chiếc váy cưới đều đắt. Mua hai chiếc cũng rẻ.
- Chẳng em hủy hôn với nhà họ Bùi ?
- Sao em thể cưới khác chứ? Có nhiều theo đuổi em. Chị lo em cưới ?
Trong lúc trò chuyện với Tô Vũ, Tô Ninh chọn cho nhiều đồ hiệu. Có trang sức, quần áo, giày dép và mỹ phẩm hàng hiệu. Tổng cộng, chúng trị giá ít nhất 100.000 nhân dân tệ.
Cô dự định sẽ mặc tất cả những thứ khi cưới Lâm Thiên Hạo. Cô cũng mua nhiều cặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thieu-gia-bui-co-hang-ta-y-tuong-de-du-do-co-ay-ket-hon/chuong-20-mua-sam.html.]
Dù thì Tô Vũ cũng sẽ quẹt thẻ để lấy. Tô Ninh ngại tiêu tiền của chị gái.
Tô Vũ hứng thú với những thứ , huống chi là váy cưới.
- Em làm gì thì làm. Chị hứng thú với những thứ !
Tô Ninh mảy may nghi ngờ, càng chọn thêm nhiều món. Thấy món nào ưng ý, cô chẳng buồn giá mà bảo nhân viên phục vụ dọn dẹp ngay lập tức.
Cô coi là em gái của Tô Vũ. Cô hề đặt vị trí của chị gái, nghĩ đến việc chị gái vất vả kiếm tiền như thế nào. Cô chỉ cảm thấy điều đó là đúng đắn.
Hơn nữa, Tô Vũ đang mắc bệnh nan y. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những gì cô sẽ thuộc về cô, Tô Ninh. Không cần quá cẩn thận.
Tuy nhân viên phục vụ gặp nhiều giàu , nhưng hiếm khi thấy ai mua sắm như Tô Ninh. Hầu như tất cả họ đều phục vụ Tô Ninh. Nụ môi họ dường như luôn thường trực, họ luôn đảm bảo phục vụ cô chu đáo.
Còn Tô Vũ thì bỏ một . Không ai để ý đến cô.
Tô Vũ bận tâm. Cô xuống khu vực nghỉ ngơi và lặng lẽ quan sát Tô Ninh mua sắm.
Chỉ khi Tô Ninh cảm thấy... Cô mua đủ , cô cầm hóa đơn và nhờ vài mang đồ đến quầy thu ngân để thanh toán.
- Chào cô Tô!
Tô Ninh thường đến đây tiêu tiền, nên nhân viên thu ngân quen cô.
- Vui lòng đưa hóa đơn!
Cô cần hỏi giá cả thứ. Không cần hỏi. Tô Ninh thản nhiên đưa thẻ tín dụng của cho cô . Vẻ mặt cô bình thản như mua đồ ăn ở chợ.
- Xin cô Tô. Thẻ của cô hết hạn mức .
- Hả? - Sắc mặt Tô Ninh đổi. Cô tin và rút thêm một thẻ nữa.
- Thẻ cũng .
- Sao thế ?
Hai tấm thẻ của Tô Ninh liên kết với thẻ ngân hàng của Tô Vũ. Trừ khi thẻ ngân hàng của Tô Vũ hết tiền, nếu thì làm hạn mức thẻ của cô thể đạt đến mức tối đa ?
Cô rõ chị gái tuy trông vẻ tiết kiệm, nhưng thực trong thẻ đến hàng chục triệu. Chỉ vài trăm ngàn thôi thì cũng chẳng đáng nhắc đến.
Lúc , thấy ánh mắt kỳ lạ của trong cửa hàng, cô cảm thấy vô cùng hổ. cô thể làm gì khác. Khuôn mặt xinh của cô đỏ bừng.
Cô vội vàng , giả vờ hoảng hốt đến bên cạnh Tô Vũ.
- Chị ơi, họ thẻ tín dụng của em hết hạn mức? Có họ nhầm lẫn ?