Dì Đổng cũng tức giận mà chủ động đến nhà dì Vương góa phụ, giúp thu dọn từ đầu đến chân.
"Chị Vương, phụ nữ thích làm là chuyện bình thường, chị xem chị trang điểm lên xinh bao, thế chẳng khiến các ông lớn trong thị trấn mê mẩn ."
"Chị một nuôi con thật vất vả, tìm một quan tâm chăm sóc để cùng chung sống thì còn gì bằng, chẳng gì ngại ngùng cả."
Nước mắt dì Vương góa phụ tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt.
Từ ngày đó trở , ai trong thị trấn dám dì Đổng thì dì Vương góa phụ liền cửa nhà đó mà mắng chửi.
Dì Đổng từ chuyện dì Vương góa phụ mà cảm hứng.
Dì với , dì dựng một quầy hàng ở thị trấn để bán quần áo.
Mẹ vội vàng đưa cái hộp sắt giấu đầu giường cho dì Đổng.
Mở xem, bên trong là một nghìn tệ tiền xếp gọn gàng.
"Tiểu Đổng, Tiểu Hòa viện cô cho một nghìn tệ, vẫn luôn dành dụm, mấy đưa cho cô , thì thật đúng lúc, nó ích !"
Dì Đổng nắm c.h.ặ.t t.a.y , sáng hôm một thành phố.
Khi trở về, dì vác hai cái túi màu đen to, bên trong là những bộ quần áo mà từng thấy.
Trong đó, dì Đổng còn mua cho một bộ.
Một chiếc áo sơ mi trắng hoa, phối với một chiếc váy yếm xếp ly màu xám.
Tôi mặc bộ đồ , gần như nhận trong gương.
Mẹ , mắt đỏ hoe: "Tiểu Hòa của thật đấy!"
Mẹ dụi dụi mắt, luyến tiếc sờ sờ bộ quần áo nhưng vẫn cắn răng : "Tiểu Đổng , bộ quần áo đắt quá, cô mang quầy bán , để chúng mặc phí lắm."
Dì Đổng vỗ nhẹ tay an ủi: "Chị Lý, em vốn dĩ là mua riêng cho Tiểu Hòa mà. Đợi em kiếm tiền, em còn mua quần áo mới cho chị và Tiểu Nhậm nữa! Chúng nhất định sẽ ngày càng hơn."
Dì Đổng hề dối, chỉ trong một tuần, dì kiếm một nghìn tệ.
Dì Đổng mở một quầy hàng ở thị trấn, ngày khai trương, dì Vương góa phụ í ới gọi một đám chị em đến, bảo dì Đổng phối cho một bộ.
Thị trấn tuy nhỏ nhưng ở nơi càng nhỏ càng thích so sánh.
Hơn nữa, dì Đổng thực sự con mắt thẩm mỹ, quần áo quầy cái nào cũng hơn cái nào.
Tôi là một đứa trẻ con mà thấy còn rời mắt , huống chi là các cô, các chị duyên dáng.
Dì cho nhặt rác nữa mà bắt chuyên tâm giúp dì trông quầy hàng.
Dì Đổng ăn khéo léo, mắt hàng chuẩn, thì tỉ mỉ cẩn thận, hai phối hợp làm việc ăn ý đến lạ.
Sau bảy ngày, lô hàng đầu tiên mà dì Đổng nhập về bán sạch, kiếm hơn một nghìn tệ!
Cộng với vốn , dì Đổng cầm hai nghìn tệ quyết định sẽ nhập nhiều hàng hơn!
Một dì thể mang nhiều đến thế, chân tiện, thế là tự nguyện cùng dì Đổng lên thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thien-thoi-dia-loi/chuong-4.html.]
Dì Đổng dẫn qua mấy con phố, cuối cùng cũng tìm thấy chợ sỉ.
Các cửa hàng nối tiếp , mẫu mã quần áo đa dạng đến mức hoa cả mắt.
Lần đầu tiên , hóa đời một nơi như thế .
Tôi lẽo đẽo theo dì Đổng, dì từng cửa hàng một chọn quần áo, dì và bà chủ mặc cả qua .
Tôi dì Đổng mà cảm thấy dì phát sáng, giống hệt đầu tiên gặp dì .
Bà chủ cứ nhất định chịu giảm giá, dì Đổng liền dứt khoát lì trong cửa hàng của bà , quyết định đánh một trận kháng chiến trường kỳ.
Tôi thấy chán, liền với dì Đổng một tiếng cửa hàng dạo.
Khi , ôm mấy chai nước khoáng rỗng, thành thạo nhặt một cái túi bất kỳ đất để đựng chúng .
Bà chủ , hỏi dì Đổng: "Con bé là con của cô ?"
Dì Đổng gật đầu.
Bà chủ thở dài: "Cứ theo giá cô , mấy cái, cỡ nào thì cô tự lấy !"
Nói xong, bà phía quầy, lấy mấy cái bánh bao nhét tay : "Sao mà con bé gầy thế , mà thấy thương, hai cứ đến nhà lấy hàng nhé, kiếm lời của cô , cứ để con bé mua chút đồ ngon mà ăn."
Tôi nên nhận bánh bao của bà chủ , ngây dì Đổng.
Dì Đổng xoa đầu : "Ăn con! Nhớ cảm ơn cô nhé."
Cứ thế, nửa tháng chúng đến thành phố lấy hàng một , dần dần cũng quen với bà chủ, lượng đơn hàng cũng ngày càng lớn!
Dù thị trấn nhỏ cũng mức tiêu dùng hạn chế, đợt khởi đầu thuận lợi của tháng đầu tiên, quầy hàng dần trở nên vắng vẻ.
Dì Đổng nhanh chóng mở rộng thị trường, đặt mục tiêu sang thị trấn bên cạnh.
Nửa tháng đầu bán quần áo ở thị trấn , nửa cuối tháng chạy sang thị trấn bên cạnh bán quần áo, chỉ trong năm tháng, dì Đổng chạy khắp mấy thị trấn xung quanh!
Đến khi kết thúc học kỳ, dì Đổng tích góp mười nghìn tệ.
Dì cho và Tiểu Nhậm học trường hơn nên dì kiếm nhiều tiền hơn để đưa và cùng chuyển đến thành phố!
Chúng thuê một căn nhà cấp bốn hai phòng ngủ.
Đêm đầu tiên chuyển , chuẩn một bữa lẩu thịnh soạn.
Trong làn khói nghi ngút, nhận vì ở cạnh dì Đổng lâu ngày mà cũng ngày càng xinh hơn.
Hôm nay mặc một chiếc váy dacron liền , tóc buộc gáy.
Lúc đầu nỡ mặc loại vải như mà do dì Đổng : "Giờ chị bán quần áo cùng em, bản chị mặc thì khách hàng mới mua." Nên mới chịu mặc quần áo mới.
Tôi và dì Đổng, hiểu thấy mắt cay cay.
Linlin
Thật bao, cuối cùng cuộc sống cũng hy vọng nhưng cuộc sống, bao giờ suôn sẻ như lý tưởng.
Ngày thứ hai dì Đổng mở quầy hàng ở chợ đêm, dì trở về với đầu đầy máu.