Một  Tô Tịch Vãn ở trong phòng thu dọn hành lý. Thực , cô chẳng  gì nhiều để chuẩn . Tủ quần áo của cô lèo tèo vài bộ, phần lớn là những món đồ từ hồi bé. Đó là  ít quần áo mà cha  Tô  mua cho cô khi cô còn nhỏ, ít ỏi đến đáng thương.
So với những bộ quần áo hàng hiệu treo đầy tủ của những  khác trong nhà họ Tô, những món đồ  của cô trông thật tằn tiện. Chúng chẳng khác gì đồ thừa.  khi còn bé, cô khao khát tình thương của cha , nên dù những bộ quần áo đó  chật ních, cô vẫn giữ  như báu vật.
Sau , khi bắt đầu học huyền thuật và   sự thật rằng cha  Tô   cha  ruột của , cô  còn trân trọng những bộ quần áo đó nữa. Dù   nhà họ Tô  mua cho cô một bộ quần áo mới nào, cũng chẳng cho cô chút tiền tiêu vặt nào, cô vẫn chẳng hề than vãn một lời. Dù  những thứ  thuộc về , thì cũng  cần  bận tâm quá nhiều.
Đang thu dọn   đấy, Tô Tịch Vãn chợt  thấy giọng dì Chu vang lên từ bên ngoài:
“Tiểu thư Vãn Vãn,    ?”
“Dì Chu cứ   ạ!” Tô Tịch Vãn  hề ngạc nhiên.
Dì Chu nhẹ nhàng đẩy cửa bước , vẻ mặt bà đầy vẻ cảm kích và may mắn. Bà vội vã  đến  mặt Tịch Vãn, xúc động :
“Tiểu thư Vãn Vãn,  đến để cảm ơn cô. Hôm qua may mà  lời cô,  đường lớn, nếu  thì cái mạng già  của   chôn vùi  gầm xe bồn !”
Tô Tịch Vãn cẩn thận quan sát tướng mạo của dì Chu. Thấy ấn đường của bà  trở  bình thường,  còn tối đen như hôm qua nữa, cô mới yên tâm :
“Dì Chu, dì  cảm ơn chính dì thôi. May mà dì  lời con nhắc nhở. Chính vì thế con mới  thể giúp  dì, chứ  thì con cũng đành bất lực.”
Sau khi bình tĩnh , dì Chu  cảm ơn Tô Tịch Vãn một  nữa. Bà thấy chiếc ba lô  giường, ánh mắt đầy nghi hoặc,  kìm  hỏi:
“Tiểu thư, cô định   ?”
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của dì Chu, Tô Tịch Vãn  :
“Dì Chu, con  rời khỏi nhà họ Tô . Mấy năm nay cảm ơn dì  chăm sóc con.”
Nghe Tô Tịch Vãn   rời , trong lòng dì Chu khẽ thở dài một tiếng. Bà lộ vẻ lo lắng, đầy quan tâm hỏi: “Tiểu thư,    mới tìm về ở trong viện mồ côi. Thế cô rời khỏi nhà họ Tô  thì    về ?”
“Dì Chu, dì cứ yên tâm, con  nơi để  .”
Nghe Tô Tịch Vãn  , dì Chu như chợt nghĩ  điều gì đó. Bà vội vàng lấy từ trong túi  một phong bao lì xì  chuẩn  sẵn, đưa đến  mặt Tô Tịch Vãn, thành khẩn :
“Tiểu thư Vãn Vãn, đây là một chút tấm lòng của , để cảm ơn ơn cứu mạng hôm qua của cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thien-kim-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/chuong-4.html.]
Tô Tịch Vãn  phong bao lì xì, đoán chừng   hai nghìn tệ. Đối với một  làm nghề bảo mẫu như dì Chu thì  tiền đó  hề nhỏ.
Tô Tịch Vãn mỉm  nhận lấy phong bao, rút  một tờ tiền,   nhét phong bao  tay dì Chu:
“Dì Chu, con  nhận. Như  là đủ .”
Thực , sâu thẳm trong lòng, cô   nhận tiền của dì Chu.  vì hôm qua cô   tay cứu bà, nếu  nhận thì giữa cô và bà sẽ vướng  nhân quả, nên  tiền  cô  nhận.
Tô Tịch Vãn suy nghĩ một chút,  từ trong cặp sách lấy  một lá bùa hộ mệnh và một lá Văn Xương phù, đưa cho dì Chu:
“Dì Chu, đây là bùa hộ mệnh, còn đây là Văn Xương phù. Con nhớ con gái dì một thời gian nữa cũng thi đại học. Dì đưa cho bạn  mang theo khi  thi nhé, nó sẽ giúp bạn  phát huy  hơn đấy!”
Sau chuyệnhôm qua, dì Chu  tin tưởng tuyệt đối  lời  của Tô Tịch Vãn. Bà kích động nhận lấy hai lá bùa,   đưa phong bao lì xì trong tay cho Tô Tịch Vãn:
“Tiểu thư Vãn Vãn,   những lá bùa   đắt. Tôi    tiền   đủ . Không đủ  sẽ về lấy thêm!”
Tô Tịch Vãn  dì Chu, nhẹ nhàng đẩy phong bao về, ánh mắt kiên định : “Hai lá bùa  là con tặng cho dì. À đúng  dì Chu, con còn   với dì một chuyện. Kể từ hôm nay trở , nhà họ Tô  còn là nơi  lành nữa . Nếu dì tìm  công việc khác, thì hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Tô  nhé!”
Sở dĩ Tô Tịch Vãn  , là vì  khi trở về, cô nhận thấy rằng tòa nhà nhà họ Tô  chỉ   còn điềm lành như  nữa, mà còn  bao phủ bởi một luồng khí đen kịt. Cô  kỹ các đồ trang trí trong phòng khách, thấy vị trí vẫn   đổi, cũng    vận khí của nhà họ Tô  đột nhiên  đổi như .
Dì Chu  Tô Tịch Vãn  xong,  rằng cô   là vì  cho . Bà suy nghĩ một lát  :
“Tiểu thư,  khi làm xong tháng ,  sẽ xin nghỉ việc. Vãn Vãn tiểu thư, một  ở ngoài, cô cũng  tự chăm sóc bản  thật  đấy!”
Dì Chu trìu mến  Tô Tịch Vãn. Nếu   cả gia đình bốn  của bà  chen chúc trong căn phòng thuê hai gian, bà  thật sự  Tô Tịch Vãn về ở cùng.
Tô Tịch Vãn như   suy nghĩ của dì Chu, mỉm  gật đầu. Sắp đến giờ   , cô  xuống lầu. Sau khi chào tạm biệt dì Chu, cô vác ba lô  khỏi phòng.
Tô Tịch Vãn  xuống đến cầu thang,  thấy  nhà họ Tô đều vây quanh bàn ăn. Trong đó  cả “thiên kim thật”   tìm về: Tô Diệu Văn!
Phương Thanh Hủy ngước mắt  thấy Tô Tịch Vãn, trong lòng thầm than một tiếng xui xẻo. Bà liếc  Tịch Vãn một cái,  tiếp tục dùng bữa. Có gì thì để ăn xong  .
Còn Tô Mậu Dụ thì  chút ngượng ngùng: “Tịch Vãn, con  ăn sáng đúng ? Lại đây ăn cùng !”
Nói xong, ông  mới sực nhận  rằng, dường như kể từ khi Tịch Vãn lên trung học cơ sở, ông   từng ăn cơm cùng con bé  một cái bàn. Khi đó còn   Tịch Vãn  ôm nhầm, ông  chợt cảm thấy,  chăng   ông  và vợ  bỏ lỡ quá nhiều về Tịch Vãn?