THÌ THẦM TRONG ĐÊM - CHƯƠNG 47

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-11 11:24:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 47

Tác giả: Mr.Bin

Hoàng hôn ngày thứ năm.

Bầu trời Santorini đỏ rực như phủ một tấm lụa hồng mềm mại, sóng biển nhẹ nhàng vỗ bờ cát trắng, gió thổi mơn man, mang theo hương vị mằn mặn.

Nhã Lam khoác một chiếc váy maxi mỏng, chân trần bước dọc bãi cát. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên làn da trắng hồng khiến cô càng nổi bật giữa cảnh sắc lãng mạn.

An Dương cách cô vài bước, ánh mắt sắc sảo như dán chặt bóng dáng mảnh mai .

“Lại một ?” — Giọng trầm thấp vang lên lưng cô.

Cô xoay , định điều gì đó thì bước nhanh đến, siết chặt eo cô, kéo cô sát n.g.ự.c .

“Hoàng hôn thật…” — Cô nhẹ.

“Không bằng em.” — Anh thì thầm, cúi đầu hôn lên cổ cô, bàn tay siết nhẹ vòng eo nhỏ nhắn.

“An Dương… đây là bãi biển…” — Cô run nhẹ, mặt đỏ bừng.

“Chỉ và em. Khu bãi biển riêng bao trọn chỉ vì em.” — Giọng khàn khàn, đầy bá đạo nhưng dịu dàng.

Nói , cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn sâu, cuồng dại và đầy chiếm hữu.

Bàn tay An Dương vuốt dọc từ cổ xuống thắt lưng, luồn bên trong lớp váy mỏng. Trong phút chốc, chiếc váy kéo tuột, rơi xuống bãi cát trắng mịn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-47.html.]

Nhã Lam chỉ kịp thở gấp, kịp phản ứng thì An Dương nhấc bổng cô lên, đặt cô xuống tấm thảm lót sẵn bóng dừa, ngay sát mép sóng biển.

“Anh… thật sự …” — Cô lắp bắp, giọng run run.

“Muốn.” — An Dương ghé sát, khẽ , ánh mắt rực lửa đam mê.

“Anh yêu em ngay tại đây, ánh hoàng hôn … để nơi mãi mãi ghi dấu chúng .”

Không một chút chần chừ, cúi xuống phủ lấy cơ thể mềm mại của cô, môi lướt từng tấc da trắng mịn, để những dấu hôn nồng cháy.

Rồi đẩy mạnh cô — cú va chạm sâu và mạnh mẽ khiến cô bật tiếng rên khe khẽ, vòng tay quấn chặt cổ theo bản năng.

“An Dương… chậm thôi…” — Cô thở dốc.

“Không thể…” — Anh khàn khàn, nhịp thúc càng lúc càng nhanh, mạnh, từng cú nhấn như hòa cơ thể hai làm một.

“Em là của … của riêng … nơi là kỷ niệm của và em.” — Giọng vang lên bên tai cô, bá đạo dịu dàng.

Tiếng rên rỉ hòa lẫn tiếng sóng biển, tiếng thở gấp đan xen tiếng da thịt va chạm — một bản giao hưởng mê đắm của đam mê và tình yêu.

Khi kết thúc, An Dương ghì cô chặt ngực, mồ hôi thấm ướt trán , nhưng ánh mắt dịu dàng, sâu lắng.

“Anh , Nhã Lam…” — Anh thì thầm, hôn nhẹ lên trán cô.

“Em là vợ . Suốt đời , chỉ yêu, chỉ run rẩy, chỉ và rên .”

Hoàng hôn đó… biển, gió và cát… tất cả đều chứng kiến một tình yêu điên dại, cuồng si, nhưng cũng nồng nàn và bất tận.

Loading...