THÌ THẦM TRONG ĐÊM - CHƯƠNG 46

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-11 11:23:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 46

Tác giả: Mr.Bin

Ngày thứ tư của tuần trăng mật.

Buổi sáng sớm, mặt biển lặng sóng, ánh mặt trời hửng đỏ ở đường chân trời.

An Dương bế Nhã Lam lên từ cabin du thuyền riêng — cô chỉ mặc độc một chiếc váy voan mỏng nhẹ màu trắng, bay lất phất trong gió biển.

“Anh làm gì … An Dương!” — Nhã Lam thở hổn hển khi bế thẳng lên boong thuyền.

“Anh …” — Giọng khàn khàn vang bên tai cô, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm nhưng mê đắm. “Hôm nay yêu em giữa biển.”

Nói , đặt cô lên ghế dài phủ đệm trắng, gió biển thổi tung làn tóc cô. Bàn tay to lớn của vuốt nhẹ từ bờ vai xuống eo, ánh mắt đắm đuối dán chặt làn da trắng nõn phơi bày ánh nắng sớm.

“Ở đây… điên …” — Cô đỏ mặt, ánh mắt hổ run rẩy.

“Ừ, điên.” — Anh nhếch môi , ghé sát tai cô, giọng trầm khàn: “Điên vì em.”

Bàn tay An Dương khéo léo luồn lớp váy mỏng, một cú kéo nhẹ khiến nó tuột khỏi vai cô, rơi xuống thành ghế, để lộ cơ thể mềm mại và run rẩy ánh nắng ban mai.

Anh cúi , môi phủ xuống từ hõm cổ, lướt qua xương quai xanh thấp dần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-46.html.]

“Anh… đây là giữa biển…” — Cô khẽ thốt lên, mặt đỏ bừng.

“Chỉ và em chiếc thuyền … em còn hổ gì nữa?” — An Dương khàn, bàn tay vuốt ve đùi cô, áp sát hai chân cô tách nhẹ.

Một cú thúc bất ngờ và mạnh mẽ khiến cô bật tiếng rên nhỏ, hai tay bấu chặt vai , cơ thể cong lên theo nhịp chuyển động đầy chiếm hữu của .

“An Dương… chậm thôi…” — Cô thở dốc, giọng nghẹn ngào.

“Không thể… hôm nay yêu em nhiều hơn hôm qua.” — Anh gằn giọng, nhịp thúc dồn dập, sâu và dứt khoát, ánh mắt mê đắm thẳng đôi mắt ướt long lanh của cô.

Tiếng da thịt va vang lên giữa tiếng sóng biển rì rào, tiếng rên khe khẽ của Nhã Lam hoà lẫn tiếng thở gấp và thở nồng nàn của An Dương.

Mỗi cú nhịp của như khắc sâu một sự thật:

“Em là vợ . Em thuộc về . Cả đời — chỉ .”

Khi kết thúc, An Dương ghì chặt cô lòng, bàn tay xoa nhẹ lên tấm lưng mềm mại, thở vẫn còn gấp nhưng giọng thì đầy dịu dàng và kiên định:

“Ngày mai… yêu em hoàng hôn. Ngay bãi cát.”

Nhã Lam đỏ mặt, vùi đầu n.g.ự.c , trả lời nữa.

Và thế là tuần trăng mật … mỗi ngày An Dương đều yêu cô theo cách cuồng dại nhất, độc chiếm nhất — để cô bao giờ quên :

“Dù biển trời bao la… thì Nhã Lam vẫn mãi mãi là của An Dương.”

Loading...