THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 33
Tác giả: Mr.Bin
Sáng hôm .
Tin tức về việc An Dương và Nhã Lam chuẩn kết hôn chính thức lan khắp thương trường. Toàn bộ báo tài chính đăng tải hình ảnh cặp đôi sánh bước rời khỏi biệt thự họ Lục, ánh mắt An Dương cô… khiến cả thế giới cũng ghen tỵ.
với những kẻ trong bóng tối, tin giống như một lời tuyên chiến.
“Anh thực sự tổ chức đám cưới tháng tới ?” – Nhã Lam hỏi, ánh mắt lo lắng khi bản thiết kế thiệp cưới bày bàn.
An Dương kéo cô lên đùi , ghì sát ngực:
“Ừ. Anh đợi nữa. Anh em mặc váy cưới, bước về phía , chính danh trở thành vợ .”
Nói , cúi xuống, cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp vang lên:
“Và tối tân hôn… sẽ là đêm dài nhất của em, Nhã Lam.”
Nhã Lam đỏ bừng mặt, định vùng vẫy nhưng siết chặt.
“Anh thể dịu dàng một chút …” – Cô lầm bầm.
An Dương nhếch môi , ánh mắt rực lên tia nguy hiểm:
“Dịu dàng phong cách của . Đặc biệt là với em.”
Đêm đó.
Căn phòng ngủ phủ ánh đèn vàng ấm áp. Nhã Lam tắm xong, bước từ phòng tắm với mái tóc ướt mềm rũ xuống bờ vai trần. Áo choàng mỏng manh đủ che những đường cong mê hoặc.
An Dương sẵn bên giường, ánh mắt tối sầm ngay khi thấy cô.
“Đến đây.” – Anh lệnh, giọng khàn đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-33.html.]
“An Dương…” – Cô lùi một bước, tim đập loạn.
Anh để cô cơ hội trốn. Trong tích tắc, sải bước tới, nhấc bổng cô lên và ném thẳng xuống giường.
Cơ thể cao lớn đè lên ngay đó, bàn tay siết chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô đưa lên đỉnh đầu.
“Anh… hôm nay… mệt mà…” – Cô thở dốc.
“Mệt nhưng vẫn thèm em.” – Anh gằn giọng, đôi môi nóng bỏng phủ xuống cổ cô, di chuyển nhanh chóng xuống xương quai xanh và thấp hơn nữa.
Bàn tay An Dương lướt qua làn da mịn màng, từng nơi chạm qua đều để dấu vết đỏ ửng, như thể đánh dấu quyền sở hữu tuyệt đối.
“Anh ai em. Không ai chạm em. Em là của .”
“Anh chiếm hữu em bao nhiêu còn…” – Cô lẩm bẩm, nhưng câu chỉ khiến càng hưng phấn.
“Không đủ. Cả đời vẫn đủ.”
Anh siết chặt eo cô, cúi xuống ngậm lấy đỉnh n.g.ự.c nhạy cảm. Một tay khác kéo mạnh thắt lưng áo choàng, để cơ thể trần trụi của cô phơi bày .
Rồi đ.â.m , thật mạnh, thật sâu – báo , khiến cô cong lên, bật tiếng rên nghẹn ngào.
“An Dương…!”
“Gọi tên to hơn nữa.” – Anh khàn giọng, nhịp càng lúc càng dồn dập. “Hãy để cả biệt thự thấy em rên .”
Tiếng rên hòa lẫn tiếng da thịt va vang vọng cả căn phòng. Mỗi cú thúc như nghiền nát lý trí cô, nhưng khiến trái tim cô thắt vì cảm giác yêu đến cuồng si.
Cả đêm , An Dương cho cô nghỉ.
Cho đến khi trời sáng, mới ôm chặt cô ngực, thì thầm bên tai:
“Chờ … Đêm tân hôn, còn yêu em… dữ dội hơn thế .”
Và ngoài , những kẻ trong bóng tối… đang bắt đầu âm mưu mới để chia rẽ họ.