THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 25
Tác giả: Mr.Bin
Tiếng la hét vang vọng khắp hành lang tầng cao nhất của bệnh viện quốc tế. Các bác sĩ và y tá chạy vội, ánh đèn đều bật sáng, và trong phòng sinh – Nhã Lam đang gồng vật lộn giữa ranh giới sinh tử.
“Đau... An Dương...”
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ, mồ hôi tuôn như tắm, môi cắn đến bật máu. ánh mắt cô vẫn về phía cánh cửa đóng kín, như đang gọi tên ai đó… như đang cần một bàn tay, một cái ôm, một lời thì thầm.
Ngoài hành lang, An Dương bước tới, áo vest quăng bỏ, tóc rối, ánh mắt đỏ hoe.
“Cô ? Tôi .”
Một y tá chặn : “Anh , cô đang trong ca sinh khó!”
An Dương gầm lên:
“Tôi là chồng cô ! Là cha đứa bé! Tôi quan tâm quy định gì hết – ở cạnh cô !”
Trước sự kiên quyết điên cuồng , bác sĩ chính chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cửa mở. An Dương bước .
Giây phút … tất cả như đông .
Nhã Lam đang gào lên trong cơn co thắt, mặt trắng bệch, nước mắt đầm đìa. khi thấy – chỉ một thoáng, cô nở một nụ yếu ớt, run rẩy:
“Anh đến …”
An Dương siết lấy tay cô, xuống bên cạnh, cúi đầu áp môi trán cô, thở cũng run:
“Anh ở đây . Em cứ nắm lấy . Đừng buông.”
Tiếng hét vang lên dữ dội. Tiếng bác sĩ thúc giục:
> “Cố lên, Nhã Lam! Một nữa! Đẩy mạnh !”
An Dương ôm c.h.ặ.t t.a.y cô, gằn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-25.html.]
“Em mạnh lắm, vợ ạ… vì em là phụ nữ yêu nhất đời.”
Nhã Lam dồn bộ sức lực cuối cùng, hét lên như xé tim, nước mắt hòa mồ hôi...
Và ...
"Oe… Oe…!!!"
Tiếng trong trẻo vang lên như phá tan cả gian nặng nề. Bác sĩ nâng đứa trẻ đỏ hỏn lên, gương mặt rạng rỡ:
“Là con trai! Cậu bé nặng 3,2 kg – khỏe mạnh!”
Nhã Lam ngất lịm vì kiệt sức.
Còn An Dương… đó, tay vẫn nắm tay cô, đôi mắt dõi theo đứa con đầu tiên của họ, từng giọt nước mắt kiềm mà rơi xuống.
Lần đầu tiên trong đời, đàn ông từng là tổng tài m.á.u lạnh, từng phát điên vì tình, từng dám cắt đứt cả huyết thống – giờ đây run rẩy bế lấy một sinh linh bé nhỏ.
Anh đặt môi lên trán con, thì thầm:
“Chào con… Ba ở đây .”
Sáng hôm .
Nhã Lam mở mắt. Điều đầu tiên cô thấy… là An Dương bên cạnh, ôm con trai trong lòng, cởi áo để ủ ấm da kề da như bác sĩ hướng dẫn.
“Anh đang… làm gì thế?” – Cô bật , giọng khản đặc.
“Giữ con ngủ.” – Anh nhỏ, như sợ đánh thức thiên thần nhỏ đang lim dim. “Con cái mũi giống em… và cái miệng bặm môi giống .”
Anh ngẩng lên, cô, ánh mắt dịu dàng đến nghẹt thở:
“Cảm ơn em… vì giữ con , và vì giữ luôn cả .”
Nhã Lam giơ tay , lập tức đặt con nôi, bước đến xuống cạnh cô, tay siết eo, kéo cô sát ngực.
“Anh vợ, con… Thứ còn duy nhất – là mỗi sáng tỉnh dậy, thấy cả hai con an yên như thế .”