THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 24
Tác giả: Mr.Bin
Sảnh lớn biệt thự nhà họ Lục sáng choang ánh đèn. Mọi trong nhà đều im bặt khi An Dương bước , bộ vest đen phủ đầy gió bụi, đôi mắt đỏ ngầu như loài sói hoang dồn đến chân tường.
Anh báo .
Không thư ký, trợ lý.
Chỉ một tập hồ sơ tay, và một ngọn lửa điên cuồng đang bốc cháy ánh .
Bà Lục – phụ nữ xem là nắm quyền trong Lục gia – bước xuống cầu thang, chạm mắt , lạnh giọng:
“Con đến đây làm gì, ăn mặc như kẻ đánh ngoài đường?”
An Dương đáp. Anh ném mạnh tập hồ sơ xuống bàn kính trong suốt, khiến nó bật lên tiếng rạn nứt.
“Mẹ thuê hại cô .”
Câu lạnh tanh như búa đập thẳng sàn đá cẩm thạch.
Căn biệt thự lặng như tờ.
Bà Lục cau mày: “Con đang cái gì ? Hại ai?”
An Dương tiến lên một bước. Giọng trầm, sắc như dao:
“Cô gái con cưới. Người đang mang thai cháu nội của . Người suýt c.h.ế.t tay của đám sát thủ thuê qua tài khoản công ty vỏ bọc… tên .”
Bà Lục thoáng bối rối. chỉ giây lát , bà bật , rót tách sứ.
“Con quá đa nghi. Đừng để tình yêu làm mờ lý trí.”
“Không.” – An Dương cắt lời. “Là chính đánh mất lương tri, con mất lý trí.”
“Mẹ nghĩ con dám động ?”
Câu đó khiến trong nhà ngừng thở. Không ai từng nghĩ… An Dương sẽ những lời như thế – với sinh .
hôm nay, An Dương còn là thiếu gia ngày xưa gật đầu im lặng nữa. Anh là đàn ông suýt mất vợ, mất con… và tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-24.html.]
Anh rút điện thoại, bấm gọi:
> “Bắt đầu chuyển quyền điều hành bộ chi nhánh phía Bắc sang cho .”
> “Khởi động hồ sơ kiểm toán Lục phu nhân. Càng nhanh càng .”
> “Chuẩn gửi đơn kiện. Tôi – nếu cần – hầu tòa.”
Bà Lục đánh rơi tách , mắt mở to. “Con điên ?! Con dám kiện ruột?!”
An Dương siết chặt tay, gằn giọng:
“Con từng điên. giờ con tỉnh hơn bao giờ hết.”
“Và nếu lựa chọn giữa – và phụ nữ dám liều mạng để giữ lấy đứa con của con…”
“…thì , mãi mãi bao giờ thắng.”
Tối hôm đó, tại bệnh viện, Nhã Lam tỉnh dậy khi thấy An Dương đang đặt một chiếc khăn ấm lên trán cô. Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm nay, . Mắt thâm quầng, tóc rối.
“Anh ?” – Cô hỏi, giọng khẽ như gió thoảng.
An Dương cúi xuống, hôn lên tay cô.
“Anh chính thức… còn là con trai của .”
Nhã Lam mở to mắt.
“Vì em và con, chặt đứt cả m.á.u mủ. Em sợ ?”
Cô rưng rưng, lắc đầu, tay siết c.h.ặ.t t.a.y .
“Không. Em chỉ sợ… chọn em.”
Anh . Rồi ôm cô, đặt tay lên bụng cô – nơi đứa trẻ đang lớn từng ngày.
“Em là gia đình của .”