Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 15
Tác giả: Mr.Bin
Nhã Lam thẫn thờ trong xe, bàn tay siết chặt bức ảnh nhàu nhĩ. Tấm ảnh rõ ràng đến từng chi tiết: An Dương mặc áo bệnh nhân, tay trói bằng dây da, ánh mắt trống rỗng như một khác.
Phía ảnh là một dòng chữ nguệch ngoạc:
> "Muốn yêu một kẻ điên? Hãy chuẩn để hủy hoại."
Tim cô đập thình thịch.
Suốt chặng đường về căn hộ, An Dương hề . Anh đang mải gọi điện xử lý vụ Thư Kỳ tung tin công ty Lục Thị ép hôn. từng câu nhẹ nhàng của bên cạnh khiến lòng cô càng thêm hỗn loạn.
Khi bước phòng, cô bệt xuống sàn, .
“An Dương…”
Anh , bỏ điện thoại xuống, bước về phía cô, khẽ nhíu mày khi thấy nét mặt tái xanh của cô.
“Em ? Ai làm gì em?”
Nhã Lam giơ bức ảnh lên.
Không khí như đông cứng.
An Dương khựng . Mắt thoáng chớp – một tia kinh ngạc tắt ngấm. Anh gì, chỉ xuống đối diện cô, tay siết thành nắm.
“Là thật đúng ?” – Cô thì thầm. “Anh... từng ở bệnh viện tâm thần?”
Anh gật đầu.
Không vòng vo, phủ nhận.
“Phải. Bốn năm .”
Nhã Lam như ai đó giáng thẳng một đòn tim. Cô siết chặt bức ảnh, nghẹn ngào:
“Tại từng với em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-15.html.]
An Dương thẳng mắt cô, đôi mắt còn ngọn lửa dục vọng như những đêm cuồng loạn. Mà là một đàn ông… đang run.
“Vì sợ em bỏ chạy.”
Câu khiến Nhã Lam c.h.ế.t lặng.
Anh cúi đầu, khẽ tiếp, từng chữ như cắt từ tim:
“Anh từng phát điên... khi phản bội. Ngọc Vy chỉ phản bội , mà còn cấu kết với một tập đoàn nước ngoài... khiến công ty suýt phá sản. Anh chịu nổi. Anh... thật sự mất kiểm soát.”
“Anh tự nhốt , tự đập đầu tường. Khi tỉnh , ở nơi đó.”
“Ba tháng. Không một ai đến thăm. Không một ai còn tin sẽ .”
“Chỉ bản , và... sự thù hận.”
Nhã Lam kìm nước mắt. Cô ... đằng vẻ ngoài lạnh lùng, cường ngạnh là một vết thương sâu đến .
“Vậy còn bây giờ? Anh chứ?”
An Dương khẽ, ngẩng đầu cô.
“Không. Anh từng … cho đến khi gặp em.”
Anh tiến gần, ôm chặt lấy cô.
“Nhã Lam. Em khiến tỉnh . Em là duy nhất mà khi ôm , thấy còn là con thú nữa.”
“ nếu em rời … sợ hóa điên.”
Giọng khàn đặc, run rẩy.
Cô siết chặt lấy , đầu tiên chủ động, thì thầm tai :
“Vậy thì… đừng để em rời .”
“Yêu em. Cũng như cách em yêu … con đầy vết nứt .”