THÌ THẦM TRONG ĐÊM – CHƯƠNG 11
Tác giả: Mr.Bin
Sáng thứ Hai.
Nhã Lam bước thang máy tầng 30 – khu vực điều hành cao nhất của Tập đoàn Lục Thị – trong ánh mắt dò xét của hàng chục nhân viên. Cô mặc chiếc váy ôm gọn dáng, cổ áo cao kín đáo, nhưng thể che những dấu đỏ mờ mờ gáy… và rõ nhất là cái cách An Dương cô.
Nhìn như ăn thịt.
“Cô là ai mà tổng giám đốc tự đưa làm?”
“Còn xách cặp cho cổ nữa kìa…”
“Lạ kìa, tưởng Dương gần phụ nữ?”
Tiếng xì xào râm ran ngớt. Nhã Lam bước , ngẩng cao đầu nhưng lòng run như cành liễu gặp gió. Đây là đầu tiên An Dương công khai cô giữa bàn dân thiên hạ, mà hề báo .
Vừa đến cửa phòng họp, bất ngờ kéo cô sát .
“Trưa nay, ăn cùng .”
“An Dương... đang …” – Cô lí nhí.
Anh cúi sát, hôn nhẹ lên má cô một cái rõ kêu: “Cho họ kỹ hơn.”
Nhã Lam sắp nổ tung tại chỗ.
Buổi trưa, cô trợ lý của An Dương đưa đến phòng Tổng giám đốc. Không phòng họp. Không nhà ăn. Là phòng riêng, nơi mỗi cô bước là mỗi trái tim mất kiểm soát.
“Khóa trái cửa.” – Giọng vang lên, trầm khàn.
“Anh gọi em tới ăn mà...”
“Anh đói .” – Anh ghế , đôi mắt tối sầm. “Đói em.”
Chỉ hai từ. Cô gãy gục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thi-tham-trong-dem/chuong-11.html.]
An Dương tiến , tay kéo áo vest cô đang mặc, hôn lên cổ áo trắng, l.i.ế.m nhẹ vết hôn đêm qua còn mờ. “Mấy kẻ ngoài ... em là đủ khiến xé em .”
“Anh điên...”
“Ừ, vì em.”
Và , để cô kịp thêm một chữ nào, bế cô lên bàn làm việc.
“Ở đây á? An Dương, ... ...!”
“Cửa khóa. Rèm kéo. Chỉ còn em và .”
Chiếc váy vén lên, nội y kéo phăng thương tiếc. Nhã Lam thở gấp, hai tay bấu chặt vai khi cúi xuống, trêu chọc bằng môi và lưỡi ở nơi nhạy cảm nhất.
“Đừng rên lớn. Muốn cả tầng ?” – Anh tà, giọng trầm khàn ma mị.
“Anh thật sự... điên ...” – Cô cắn môi, ngăn tiếng rên đang bật .
“Điên vì em. Và chỉ em mới khiến mất kiểm soát như .”
Một cú đẩy sâu bất ngờ khiến cô cong cả lên, miệng bật tiếng rên nghẹn ngào dù cố nín.
Anh bắt đầu nhịp nhanh, mạnh, từng cú đ.â.m như trút giận, nhưng vẫn đậm chất mê luyến. Lưỡi thỉnh thoảng l.i.ế.m lên tai cô, thì thầm:
“Cơ thể ... tiếng rên ... chỉ dành cho .”
Nhã Lam run rẩy, từng đợt khoái cảm dâng trào như vỡ bờ. Dù ngoài đầy rẫy ánh mắt, nhưng trong căn phòng … cô tự nguyện tan chảy .
Và đúng lúc đỉnh điểm của cuồng nhiệt, chuông điện thoại reo vang. An Dương khựng một giây, dãy hiển thị lạnh.
“Là .”
Cô tròn mắt: “Vậy...”
Anh cúi xuống thì thầm tai cô, rút , nhấn sâu thêm một cú:
“Càng để bà ... em quan trọng đến mức nào.”