Tôi chột liếc sang bên cạnh, đột nhiên nhận , hình như gì đó đúng.
Rốt cuộc là chỗ nào nhỉ?
Tôi cuối cùng cũng nhớ mục đích đến đây hôm nay.
Tạ Khánh vì bạch nguyệt quang về nước nên mới chia tay với , nãy họ còn sắp đính hôn nữa.
Tôi lập tức lạnh nhạt : "Vậy em trả cho ."
"Em thể chứ?"
Thái độ của đổi quá nhanh, Tạ Khánh tới nắm lấy vạt áo , hỏi: "Em tự nhiên giận ?"
Tạ Khánh cao lớn, khi cúi đầu , giống như một loài động vật lớn hiền lành cúi đầu để khác vuốt ve, nhưng bất kỳ ai quen Tạ Khánh đều , đó chỉ là giả tượng.
Tôi lạnh : "Chúng chẳng chia tay ?"
Tạ Khánh dịu giọng : " chúng đang diễn tập chia tay mà."
Ánh mắt từ tức giận chuyển sang mơ hồ, diễn tập gì cơ? Bạch nguyệt quang về , còn diễn tập với làm gì?
Thấy gì, Tạ Khánh tiếp tục kiên trì : "Thế em cần tám triệu tệ của nữa ?"
"Cần!"
Ai mà chẳng thích tiền nhiều chứ?
Tôi lờ những lời từng là kiếm đủ tiền , tiếp tục ở bên Tạ Khánh.
Tôi hình như yêu Tạ Khánh .
7
Tôi thừa nhận, sắc , thỉnh thoảng cúi đầu một chút cũng làm tổn thương thể diện của những phụ nữ lớn như chúng .
Chỉ là khi cùng Tạ Khánh về biệt viện Khánh Hòa trống rỗng, vẫn hiếm khi cảm thấy chút ngại ngùng.
Tạ Khánh mặt biểu cảm chiếc giường gỗ nệm của , kinh ngạc tột độ: "Anh cứ ngủ ván gỗ thôi ?"
Tạ Khánh u uất : "Nệm trộm , ngủ ván gỗ thì ngủ gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/the-than-nghiep-du/chuong-6.html.]
Tôi chân thành đề nghị: "Vậy mua thêm một chiếc nữa?"
Tạ Khánh nghiến răng nghiến lợi: "Đó là chiếc nệm tám triệu tệ đấy!"
"Nếu ..."
Lời Tạ Khánh đột nhiên dừng , ngượng ngùng liếc một cái, đột nhiên chuyển đề tài: "Em thấy cái nệm đó thoải mái ?"
Tôi nở nụ mãn nguyện: "Đương nhiên thoải mái , nếu thì em thể cố ý mang nó khi rời chứ?"
Tạ Khánh ngượng ngùng : "Vậy, mua thêm một chiếc nữa nhé, chiếc đó tặng em."
Tôi lập tức báo động trong lòng: "Tạ Khánh, đừng hòng dùng chiếc nệm để trừ tám triệu tệ của em năm nay."
Mặt Tạ Khánh sầm xuống, đẩy khỏi phòng, đau khổ đóng cửa .
Tôi ngoài cửa, quản gia của Tạ Khánh ngang qua, tự nhiên lẩm bẩm: "Ôi chao, chiếc nệm của Tạ tổng mới mua hai năm thôi, Tạ tổng nhà chúng là tằn tiện nhất , đây ngủ nệm Simmons năm mươi nghìn tệ thôi."
Tôi đầu quản gia đang dừng bên cạnh để hết câu, hỏi: "Ông đang chuyện với ?"
Quản gia ho nhẹ: "Không , tuổi già , dễ tự chuyện một thôi."
Tôi khuôn mặt một nếp nhăn của quản gia, sắc bén : "Ông năm nay chắc mới ba mươi lăm tuổi nhỉ?"
Quản gia khan một tiếng: "Dù bao nhiêu tuổi, cũng thành công việc của ."
Tôi hỏi: "Công việc chính của ông là gì?"
Quản gia đương nhiên : "Đương nhiên là làm phát ngôn của tổng tài ."
Tôi đau lòng nhượng bộ: "Tôi việc lấy một chiếc nệm tám triệu tệ chỉ dùng hai năm là quá đáng, sẽ trả một trăm, , trả một trăm nghìn tệ, tài trợ Tạ Khánh mua thêm một chiếc nệm nữa ?"
Quản gia cố gắng gì đó: "Cũng vì chuyện ..."
"Đừng nữa."
Cánh cửa phía đột nhiên mở , Tạ Khánh ngốc nghếch: "Cô sẵn lòng chi một trăm nghìn tệ vì , chỉ là cái nệm thôi mà, mua thêm một cái nữa là ."
Quản gia và Tạ Khánh với vẻ mặt phức tạp: "Hai cũng khá hợp đấy, đặc biệt là về chỉ IQ."
Tôi và Tạ Khánh đồng thời cứng đờ tại chỗ vì câu đó, cả hai mặt đỏ bừng như một.