THE PAPER ECHO - CHƯƠNG 1: NHỮNG NGÓN TAY VỠ VỤN

Cập nhật lúc: 2025-12-28 14:07:10
Lượt xem: 0

Cơn mưa tháng Mười một quất cửa kính sát trần của căn penthouse ở Manhattan, tạo nên những vệt nước méo mó, chảy dài như những vết sẹo lành. Bên trong, khí điều hòa ở mức 22 độ C hảo, thoang thoảng mùi hoa ly và mùi tiền.

Sarah cây đàn Steinway đen bóng, vật thể duy nhất trong căn phòng rộng lớn linh hồn, nhưng là thứ duy nhất cô thể chạm .

Cô nâng hai bàn tay lên. Dưới ánh đèn chùm pha lê, những vết sẹo lồi lõm chạy dọc từ cổ tay xuống các đốt ngón tay hiện lên rõ mồn một. Chúng trông như những rễ cây già cỗi bám chặt lấy một mảnh đất c.h.ế.t. Mười ba năm , chúng từng là đôi bàn tay bảo hiểm hai triệu đô la. Giờ đây, chúng chỉ đủ sức cầm một ly rượu vang, và đôi khi, ngay cả việc đó cũng trở nên khó khăn.

"Đừng nó nữa, em yêu."

Giọng của Lucas vang lên từ phía , trầm ấm và mượt như nhung. Anh bước tới, đặt một bàn tay lên vai Sarah. Hơi ấm từ bàn tay làm cô thấy an ; nó làm cô nhớ đến cảm giác của một con thú cưng chủ vuốt ve.

Lucas chỉnh cổ áo vest tấm gương lớn. Anh hảo. Ba mươi mốt tuổi, CEO của Tập đoàn Ardent, khuôn mặt góc cạnh tạc nên bởi sự tự tin và quyền lực.

"Tối nay là tiệc gây quỹ của Quỹ Nghệ Thuật," Lucas , mắt vẫn hình phản chiếu của chính . "Thượng nghị sĩ Kane sẽ đến. Anh cần em... định."

"Ổn định," Sarah lặp , giọng cô khàn vì ít sử dụng. "Ý là đừng làm đổ rượu đừng lên cơn hoảng loạn khi ai đó nhắc đến piano?"

Lucas , ánh mắt tối sầm trong một tích tắc khi trở về vẻ dịu dàng giả tạo. Anh nâng cằm cô lên, ngón cái miết nhẹ lên vết sẹo má cô – một tàn tích khác của đêm định mệnh đó.

"Anh chỉ cho em, Sarah. Em bác sĩ tâm lý gì mà. Sự căng thẳng cho thần kinh của em." Hắn nghiêng đầu, thì thầm. "Hãy làm một vợ ngoan. Vì . Vì những gì làm để che chở cho em suốt những năm qua."

Sarah rùng . Che chở. Đó là từ ngữ Lucas dùng để mô tả cái lồng kính nhốt cô . Hắn biến cô từ một nghệ sĩ dương cầm tàn phế thành một biểu tượng của bi kịch lãng mạn, một món trang sức để đeo lên nhằm tô điểm cho sự nhân từ của .

Bữa tiệc diễn tại sảnh khiêu vũ của khách sạn Pierre. Ánh đèn flash chớp nháy liên hồi khi Lucas dìu Sarah bước . Cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh rêu, dài tay, cổ cao, che kín vết sẹo cơ thể. Chỉ đôi bàn tay là trần trụi. Lucas khăng khăng bắt cô đeo găng tay. "Hãy để thế giới thấy nỗi đau của em," . "Nó khiến câu chuyện của chúng cảm động hơn."

Sarah bên cạnh Lucas như một con búp bê sứ, mỉm mỗi khi giới thiệu cô với các đối tác.

"Đây là Sarah, vợ ," Lucas với Thượng nghị sĩ, giọng đượm vẻ bi thương. "Cô từng là một thiên tài. Vụ t.a.i n.ạ.n đó... thật khủng khiếp. luôn với cô : Sarah, dù em thể chơi đàn nữa, em vẫn là bản nhạc nhất của đời ."

Đám đông xung quanh thốt lên những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ. Những phụ nữ Lucas như thể là vị thánh sống. Những đàn ông gật gù tán thưởng sự trung thủy của .

Sarah cảm thấy buồn nôn. Cô siết chặt ly champagne, các khớp ngón tay cứng đờ đau nhói. Cô cần khí.

"Em... em cần nhà vệ sinh," Sarah thì thầm.

"Nhanh nhé," Lucas siết nhẹ eo cô, một cái siết cảnh cáo. "Jessica đang đợi ở quầy bar, lát nữa chúng cần chụp ảnh chung."

Sarah len qua đám đông, nhưng cô nhà vệ sinh. Cô rẽ hành lang dẫn đến khu vực nhân viên, tìm đường thoát ban công phụ phía . Gió lạnh ập mặt khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.

Cô định lấy điện thoại gọi xe về nhà, nhưng ngón tay vụng về làm rơi chiếc ví cầm tay. Son môi, khăn giấy, và điện thoại văng tung tóe sàn đá cẩm thạch.

Khi cúi xuống nhặt, Sarah khựng .

Cánh cửa phòng VIP bên cạnh hé mở. Tiếng khúc khích vang lên. Là giọng của Jessica – thư ký riêng của Lucas, và cũng là phụ nữ luôn Sarah bằng ánh mắt của một kẻ săn mồi con mồi hấp hối.

"Anh thật tính, Lucas," giọng Jessica lả lơi. "Anh bắt cô đó diễn thuyết về tình yêu vĩnh cửu ? Em suýt bật khi thấy mặt cô tái mét."

Sarah nín thở, nép sát bức tường lạnh lẽo.

"Đó là công việc, Jess," giọng Lucas vang lên, lạnh lùng và rành rọt, khác hẳn tông giọng ấm áp lúc nãy. "Cổ phiếu của Ardent đang giảm. Hình ảnh ' chồng tận tụy' là thứ duy nhất giữ cho Hội đồng quản trị bỏ phiếu sa thải lúc ."

"Thế còn kế hoạch ?" Jessica hỏi, tiếng ly thủy tinh va lanh canh.

"Luật sư soạn xong giấy tờ," Lucas đáp, giọng thản nhiên như đang về việc mua một chiếc xe mới. "Bác sĩ Foster đồng ý ký hồ sơ giám định. Chứng 'hoang tưởng và rối loạn căng thẳng sang chấn'. Chỉ cần thêm một vụ kích động nhỏ nữa thôi, sẽ đủ lý do hợp pháp để đưa cô viện an dưỡng ở Vermont."

Sarah bịt chặt miệng để ngăn tiếng nấc nghẹn. Viện an dưỡng. Đó là cách giảm tránh của trại tâm thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/the-paper-echo/chuong-1-nhung-ngon-tay-vo-vun.html.]

"Và đó?"

"Sau đó, quyền quản lý quỹ tín thác của gia đình Sarah sẽ thuộc về , với tư cách là giám hộ hợp pháp," Lucas khẩy. "Hai mươi triệu đô la. Đủ để cứu công ty và... đủ cho chúng , Jess."

Tiếng bước chân tiến gần cửa. Sarah hoảng loạn nhặt vội chiếc ví, lao nhanh về phía cầu thang thoát hiểm. Cô chạy, vấp ngã, dậy chạy tiếp. Đôi chân cô tê dại, nhưng đau bằng trái tim đang vỡ vụn trong lồng ngực.

Hắn chỉ ngoại tình. Hắn chôn sống cô.

Sarah về đến penthouse khi cơn mưa nặng hạt hơn. Cô ướt sũng, run rẩy, nhưng bật đèn. Cô lao thư phòng của Lucas, lục tung các ngăn kéo bàn làm việc bằng đôi bàn tay tật nguyền vụng về.

Giấy tờ. Mình cần tìm giấy tờ.

Cô tìm thấy nó kẹp đáy ngăn kéo thứ hai: "Hồ sơ bệnh án tâm thần – Bệnh nhân: Sarah Miller".

Ngày tháng ghi đó là ngày mai. Hắn lên lịch sẵn cho "cơn điên" của cô.

Sarah lùi , va kệ sách lớn. Một chiếc hộp các-tông cũ kỹ rơi xuống từ ngăn cùng, bung nắp. Những món đồ lặt vặt rơi : một quả bóng chày cũ, vài tấm huy chương bơi lội, và một cuốn sổ bìa da màu nâu sờn rách.

Cuốn nhật ký năm 2010.

Sarah sụp xuống sàn, thở dốc. Đây là cuốn nhật ký cô dùng năm cuối cấp ba. Năm đó, cô 17 tuổi. Lucas cũng 17 tuổi.

Khi đó, Lucas là CEO toan tính. Cậu là Luke – đội trưởng đội bóng bầu d.ụ.c với nụ tỏa nắng và đôi mắt luôn cô như thể cô là cả thế giới.

Sarah run rẩy mở cuốn nhật ký. Trang giấy ố vàng đầy những dòng chữ ngây ngô của tuổi trẻ.

Ngày 12 tháng 10 năm 2010: Luke tặng vé xem hòa nhạc. Cậu tay sinh để lướt phím đàn.

Nước mắt Sarah rơi xuống trang giấy, làm nhòe dòng chữ. Luke năm c.h.ế.t . Người đàn ông đang ở khách sạn Pierre là một con quái vật đeo mặt nạ của Luke.

"Tại ?" Sarah nấc lên. Cô vớ lấy cây bút máy bàn của Lucas. Cơn giận dữ và nỗi tuyệt vọng dâng trào khiến cô phá hủy thứ gì đó. Cô đè mạnh ngòi bút xuống trang giấy trắng ở cuối cuốn sổ, dùng hết sức lực còn của bàn tay tàn phế để , nét chữ nguệch ngoạc và hằn sâu:

"Lucas, tại làm thế? Anh g.i.ế.c c.h.ế.t ."

Cô ném cây bút , ôm mặt .

, một âm thanh sột soạt vang lên.

Sarah ngẩng đầu.

Dòng mực đen cô đang mờ dần. Nó khô , mà như hút trong thớ giấy. Biến mất .

, ngay bên chỗ cô , một dòng chữ mới bắt đầu hiện lên. Nét chữ mạnh mẽ, nghiêng về bên , bằng mực xanh. Đó là nét chữ của Lucas. nét chữ bay bướm, sắc sảo của Lucas bây giờ.

Đó là nét chữ của Luke năm 17 tuổi.

Dòng chữ hiện lên, từng ký tự một, như thể một bàn tay vô hình đang ngay mắt cô:

"Cậu là ai? Sao bậy nhật ký của tớ? Tớ g.i.ế.c ai bao giờ ?"

Sarah ngừng thở. Cô chằm chằm trang giấy, da gà nổi dọc cánh tay. Bên ngoài, một tia sét rạch ngang bầu trời, chiếu sáng căn phòng trong khoảnh khắc, soi rõ khuôn mặt trắng bệch của cô phản chiếu cửa kính.

Cuốn nhật ký vẫn mở. Dòng chữ mực xanh vẫn còn ướt.

Một sự kết nối mở . Giữa địa ngục của hiện tại và thiên đường mất của quá khứ.

Sarah run rẩy nhặt cây bút lên.

Loading...