Quan Thanh Nguyệt dịu dàng xoa dịu cơn giận của Thẩm Tu Chỉ, đợi đến khi bình tĩnh mới quan tâm tiến lên một bước.
"Cô Sơ, thể với cô vài câu ?"
Đối mặt với chiến thắng ở kiếp , kẻ thù thể dễ dàng khiến tất cả xung quanh đều nghiêng về phía cô , bất giác căng thẳng và sợ hãi, nhưng vì sĩ diện mà siết chặt nắm đ.ấ.m để lộ sự yếu đuối.
"Không ."
Trần Huân khoác vai , từ chối .
Nụ dịu dàng của Quan Thanh Nguyệt cứng , cô nghiêng đầu Trần Huân: "Thưa , tư cách quyết định cho cô Sơ ."
[Bạch liên hoa cấp thấp.]
Trần Huân một tay kéo đang mất hồn lòng, bàn tay to lớn bao lấy nắm đ.ấ.m đang khẽ run của , thuận thế tự nhiên cầm lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay , xếp chồng lên giấy của .
Hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi chói mắt.
"Tôi là chồng của cô , tư cách thì ai tư cách?"
Ánh mắt của Trần Huân quá lạnh lẽo, nhưng biểu cảm ôn hòa, khiến sợ hãi một cách khó hiểu. Quan Thanh Nguyệt dám phản bác nữa, chỉ một mực dùng giọng điệu lương thiện nhất để với :
Sơ Đường, A Chỉ chọn khiến cô tức giận, cô chấp nhận việc thua .
Tôi trách cô đây cố lái xe đ.â.m , nhưng A Chỉ tay với Sơ gia cũng chỉ là để giúp trút giận, chắc chắn sẽ làm đến mức tận diệt , cô thể vì chuyện mà tức giận đến mất lý trí .
"Vị tính tình trông lắm, ở bên cô chắc chắn mưu đồ, chuỗi vốn của Sơ gia hiện đứt gãy thể xảy thêm sự cố nào nữa, cô suy nghĩ cho kỹ càng đó."
Biết Sơ gia thể xảy thêm sự cố nào nữa, bảo Thẩm Tu Chỉ ngừng tay, khuyên suy nghĩ kỹ càng về đối tượng kết hôn?
Sao ? Mới Thẩm Tu Chỉ khen tìm mấy lão tổng béo phệ, cô vui ?
Quan Thanh Nguyệt cắn môi, đưa kết luận cho một tràng khuyên giải của :
"Tôi thật lòng so đo, chỉ hy vọng cô ."
Lại là cái giọng điệu " làm cô thương, hại cô, tính kế cô nhưng là vì cho cô" .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-long-doi-da/chuong-6.html.]
Cơ thể khẽ run kiểm soát , giận sợ.
Nữ phụ độc ác nên tức giận chứ, nên giương vuốt sắc mà phản kích một cách tàn nhẫn.
bây giờ còn coi là nữ phụ độc ác gì nữa, đánh cho như chó rơi xuống nước .
Tôi còn cái vốn liếng kiêu ngạo để cô nữa.
Ít nhất là bây giờ .
Cánh tay Trần Huân dùng thêm sức, khiến ngoài chỉ thấy đang tựa lòng .
Các giác quan phóng đại, ngửi thấy mùi hương tuyết tùng thoang thoảng tỏa từ lớp vải vest của , làm dịu những dây thần kinh đang căng thẳng.
"Cô vợ cố lái xe đ.â.m cô, nếu bằng chứng xác thực, sẽ kiện cô tội phỉ báng."
"Còn nữa, kết hôn với cô là , cô cần phỏng đoán tính tình của , cần lo lắng cũng nên là vị hôn phu dễ sa sầm mặt mày và tự phụ phía cô kìa."
"Sao ? Là niềm tin cuộc hôn nhân của nên dựa việc phỏng đoán tình cảm của khác để cảm giác an ?"
"Còn về vấn đề của Sơ gia, sẽ giải quyết, chắc là cần một làm thuê đây như cô bận tâm, dù thì tiền lương đáng lẽ trả cho cô lúc chắc cũng thiếu nhỉ."
Giọng điệu của Trần Huân lười biếng ôn hòa, nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn.
Thẩm Tu Chỉ tức đến bật : "Anh bạn, tưởng đang truyện sảng văn ?"
"Sơ gia thiếu một con thiên văn, vài câu ngông cuồng là thể bù đắp ."
"Bán sắc tướng thì kiếm bao nhiêu tiền chứ?"
Trần Huân tiếp tục phản bác lời của Thẩm Tu Chỉ, chỉ im lặng liếc một cái.
Ánh mắt đó dường như kích động đến phòng tuyến tâm lý vốn đột nhiên mong manh rõ vì của Thẩm Tu Chỉ, tiến lên kéo tay Quan Thanh Nguyệt, giọng điệu cứng ngắc.
Chúng thôi, Thanh Nguyệt.
"Chúng làm hết lòng , đừng làm lỡ thời gian đăng ký của chúng nữa."