Gương mặt vốn lạnh lùng, giờ phút càng thêm âm u vì đặt lịch hẹn , hoặc là đầu tiên nhận giấy chứng nhận ở cục dân chính.
Bác bảo vệ tuần lặng lẽ đến hỏi tự nguyện kết hôn .
Tôi kéo kéo chiếc áo sơ mi trắng bên trong bộ vest của Trần Huân, ngập ngừng gật đầu.
“Vâng ạ, bác.”
lúc tới, đôi môi mỏng khẽ mím :
“Xin , là suy nghĩ chu , làm lỡ thời gian của em .”
với một lãng phí thời gian như thì việc là cặp đôi đầu tiên nhận giấy chứng nhận cũng chẳng gì đáng để bận tâm, chỉ là chợt nhớ Trần Huân hình như là theo chủ nghĩa hảo.
Mà , với tư cách là vợ mới nhậm chức, nên an ủi một chút.
Thế là dậy, vỗ vỗ vai , dịu dàng :
“Không , làm lỡ thời gian làm việc của là , hơn nữa nhận giấy chứng nhận thứ tư cũng tệ.”
“Chẳng câu gọi là tứ bình bát , tứ phân ngũ liệt, tứ, tứ đại giai ...”
Phỉ phui phui!
Sao buột miệng chẳng từ nào lành !
Trần Huân lặng lẽ chằm chằm bàn tay vỗ lên vai quên thu về.
Giữa bầu khí mờ ảo, thấy tiếng lòng của .
[Vợ thật!]
[Muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô cắn một cái quá!]
[Muốn hôn c.h.ế.t cô quá!]
Nghe bộ hoạt động nội tâm của mặt sai một chữ, phần cạn lời thu tay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-long-doi-da/chuong-4.html.]
“Trần Huân.”
“Ừm?” Trần Huân nghiêng đầu, hiệu cho tiếp.
Tôi nhíu mày đầy rối rắm, khó khăn mở miệng:
“Thật , ...”
Thật thể thấy tiếng lòng của , kiểm soát bản một chút ! Xấu hổ quá!
“Chu Đường? Lâu gặp.”
Một giọng nữ quen thuộc và dịu dàng cắt ngang lời định .
Quan Thanh Nguyệt khoác tay Thẩm Tu Chỉ , chạm mặt chúng đang chuẩn rời .
Cô mặc một chiếc váy dài, mặt trang điểm nhẹ để che ngũ quan bẩm sinh đủ nổi bật của .
Nói cũng , tại cố chấp bám theo lưng Thẩm Tu Chỉ buông như ?
Ngoài ảnh hưởng từ phận nữ phụ độc ác .
Nguyên nhân thông thường nhất là cam tâm thua một phụ nữ bình thường như , một từng làm giúp việc trong nhà một thời gian.
Tôi từng lóc chất vấn Thẩm Tu Chỉ, rằng cho dù là bất kỳ một tiểu thư nào trong giới, cũng sẽ sụp đổ, tại cứ là Quan Thanh Nguyệt?
Muốn sỉ nhục đến phát điên !
chỉ trả lời, điều khiến yêu Quan Thanh Nguyệt chính là nội tâm thuần khiết tì vết của cô .
Giống như Thánh Mẫu bao dung vạn vật, giống như mối tình đầu đẽ ngây thơ, thể khiến tạm thời thoát khỏi những áp lực từ chuyện gia tộc.
Nghe xong chỉ chửi một câu: Nội tâm chó má gì chứ! Anh đúng là đói đến lú lẫn !
ở kiếp , Quan Thanh Nguyệt đúng là dựa phẩm chất để chinh phục khắp nơi, khiến những vốn ý kiến với cô đều lượt đổi lập trường.
Về , trong giới còn khen cô là tiểu Quan Âm tái thế.
Vẻ của cô làm nền cho , khiến trông như một chiếc bình hoa dung tục, mà bông hoa nở từ trong bình là bông hoa cố chấp, độc ác, hoang tưởng và giả tạo nhất đời.